CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 81

Ngoài trời đêm đã đen sẫm. Nghe xa xa phía bờ sông có tiếng chó sủa

nhấm nhẳng. Chửi rủa Lẳng một hồi. Rồi cũng đã tống cổ Lẳng đi. Vậy mà
cơn giận cơn uất vẫn chưa nguôi. Đứng dậy, ngó xuống nhà dưới, quát bảo
gia nhân soát lại cổng xem đã khóa chưa, rồi quay vào bàn nước. Kéo cái
điếu bát lại, rịt mồi thuốc, xoè diêm, ngậm đầu xe điếu

[75]

vào miệng, nghĩ

thế nào Tăm lại quay mặt ra cửa. Que diêm tắt ngấm trên nõ điếu. Quái sao
lúc này, cảm giác của Tăm nó cứ gờn gợn thế nào ấy nhỉ? Hay là do việc cái
thằng Lẳng ương ương dở dở, bảo đằng nào cũng không chịu nghe, nên sinh
ra bực mình, khó chịu? Vừa chợt nghĩ vậy, Tăm bỗng thót mình thất thanh,
buột rơi chiếc xe điếu mới ngậm khỏi miệng:

- Ai đấy?

Một bóng người không hiểu từ đâu tới đã đứng khép nép ở ngay cánh

cửa ra vào. Trạc hai mươi, dong dỏng, làn da ám khói, hốc mắt thâm quầng,
trên vành mồi đen sì một vết râu con kiến, đội khăn, vận quần áo Tày, người
nọ không muốn gây kinh động cho ông lí nên vừa nghe ông kêu đã vội bước
tới, chắp hai tay khúm núm:

- Kính chào thầy chánh ạ!

Nhặt chiếc xe điếu lên, Tăm giật lui vào lòng cái tràng kỉ.

- Anh ở đâu đến?

Người nọ không lộ vẻ sợ hãi, dấn thêm một bước:

- Bẩm thầy chánh, con vốn là dân sơn tràng, vẫn đội ơn thầy chánh vì

đã có hồi được thầy chánh giúp đỡ cho phép khai thác mấy cây gỗ hoàng
đàn quý trên núi U Sung đấy ạ.

A! Khẽ thở một hơi nhẹ, lòng dạ Tăm đã thấy yên yên. Cái việc tri ân

của bọn người này, dẫu có đột ngột đấy, nhưng cũng không lấy gì làm lạ lắm
cả. Ấy thế, cho nên, thoắt cái, cái điếu đã nảy giòn tanh tách. Và thoắt cái,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.