CHIM LIỀN CÁNH - Trang 129

Có người bí hiểm nói: "Theo tôi thấy, e rằng Quỳ vương bị ma xui quỷ
khiến thực rồi, bằng không sao Ngạc vương phải liều đem cái chết để vạch
trần Quỳ vương?"

Cũng có kẻ giận dữ vặc lại: "Nhất định là Quỳ vương bị oan! Bấy nhiêu
năm nay vương gia bôn ba từ Từ Châu đến Nam Chiếu, Lũng Hữu, chẳng
phải đều là chinh chiến để bảo vệ thiên hạ Lý Đường đấy ư?"

Lại có kẻ ra vẻ am hiểu: "Chuyện này còn có ẩn tình, song tôi không dám
lắm lời, ngay trong triều đình cũng có ai dám hở ra đâu. Các vị có biết tâm
điểm của trận phong ba lần này ở đâu không? Đương nhiên chính là ở chỗ
Ngạc vương nhảy lầu rồi biến mất giữa không trung!"

Đến đây cả đám xúm lại bàn cãi về bí ẩn cái chết của Ngạc vương, rốt cuộc
là tiên đế hay là Thái Tổ hiển linh, thi thể tan rã hay là bay lên, Ngạc vương
đã ghi danh sổ tiên hay thành Phật sống...

Thấy đám đông

cãi vã inh ỏi, bắt đầu xắn quần xắn áo chuẩn bị lao vào đánh nhau, Hoàng
Tử Hà bèn gọi tính tiền rồi rời khỏi quán trà.

Trời lạnh buốt, song người bán hàng Tết rất đông, chợ Tây cứ nườm nượp
người đi kẻ đến. Cô hết đi lại dừng, lúc ngang qua tiệm bồi tranh nhà họ
Dịch còn ngó vào trong, thấy ông lão bị Chu Tử Tần vẩy mực vào tranh
đang gà gật, chẳng có gì lạ thường.

Chắc hẳn ông lão đã sửa xong bức tranh nọ, cô nghĩ ngợi rồi đứng ngây ra ở
cửa hồi lâu, lát sau lại chạnh lòng, chuyện đó thì liên quan gì đến mình? Lá
bùa nọ cùng những khuyên tròn đỏ như máu lúc ẩn lúc hiện đều thuộc về
Quỳ vương Lý Thư Bạch, chẳng còn can hệ gì đến cô cả.

Nghĩ vậy, cô liền xoay xoay hai hạt đậu đỏ nơi cổ tay, lặng lẽ quay đầu toan
đi.

Nhưng vừa dợm bước, đã có người nhảy ra vỗ bộp vào vai: "Tìm được
Sùng Cổ rồi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.