CHIM LIỀN CÁNH - Trang 142

"Vương công công khuyên đệ giao binh mã hai quân Thần Vũ, Thần Uy ra
để bịt miệng thiên hạ."

Y vừa buông ra câu này, hoàng đế liền im lặng, bầu không khí cũng gượng
gạo hẳn.

Lòng bàn tay Hoàng Tử Hà dâm dấp mồ hôi, cô tựa đầu lên vách tường
chạm hoa thầm nghĩ, việc này đương nhiên là ý của hoàng đế, song giờ Lý
Thư Bạch lại đổ cho Vương Tông Thực tự tiện bày ra, chẳng biết ngài ngự
có nhân cớ này tỏ rõ ý mình không, cũng không rõ hôm nay Quỳ vương đã
có cách nào

rút lui an toàn hay chưa nữa?

Nhưng ngay sau đó, cô lại nghĩ Lý Thư Bạch là người suy nghĩ kín kẽ, tính
toán cẩn thận, việc gì phải lo thay cho y.

Quả nhiên, cuối cùng hoàng đế ngáp dài: "Mấy chuyện vụn vặt ấy đệ cứ
bàn bạc với Vương Tông Thực là được, ta không lo thay cho đệ đâu."

"Đa tạ hoàng thượng." Lý Thư Bạch lặng thinh giây lát, rồi nói tiếp, "Giờ
thần đệ đã thoái thác rất nhiều việc trong triều, tuy thong dong nhàn tản,
song vẫn canh cánh vụ án của Thất đệ. Dẫu Vương Tông Thực là trọng thần
hầu cận hoàng thượng, rất đáng tin cậy, nhưng trước đây chưa từng gánh
vác việc pháp ty, hoàng thượng để y chủ quản án này, hình như không ổn
lắm?"

"Ta biết, về việc này thì không ai bằng được tiểu hoạn quan Dương Sùng
Cổ bên cạnh đệ lúc trước." Hoàng đế thở dài, "Nhưng dẫu sao hắn cũng là
người bên cạnh đệ, phải tránh điều tiếng. Ngoài ra, cả Đại Lý Tự lẫn kinh
triệu doãn đều có quan hệ mật thiết với đệ, trong triều cũng không ai dám
đứng ra; Vương Lân thượng thư bộ Hình tuy không bị xử lý công khai việc
câu kết với hoàng hậu, nhưng sắp cáo lão về quê; mấy ông già ở Ngự Sử
Đài lại chỉ giỏi đấu võ mồm hễ gặp việc là cuống lên. Nghĩ đi nghĩ lại trong
triều chẳng còn ai dùng được, đành tìm một người xưa nay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.