CHIM LIỀN CÁNH - Trang 148

Cô nhắm nghiền mắt lại, hồi tưởng cảnh tượng lúc ấy, đêm khuya, tuyết đổ,
ánh lửa, giấy bay tan tác...

Bên má lành lạnh, một bông tuyết đậu lên má cô.

Hoàng Tử Hà ngỡ ngàng mở mắt ra, đã không đoán được bí ẩn việc Lý
Nhuận biến mất, cô đành lái suy nghĩ theo hướng khác: rốt cuộc là vì
nguyên nhân gì mà Ngạc vương đành từ bỏ cả tính mệnh đứng ra chỉ trích
Quỳ vương - người thân thiết với mình nhất?

Trước

mắt cô hiện lên cảnh tượng hoàng đế phát bệnh vừa rồi.

Hoàng đế bệnh nặng, thái tử non nớt, Quỳ vương thế lớn...

Bàn tay nắm cán ô của cô run lên. Tuy đã đoán ra nội tình từ lâu, song khi
vạch bức màn che, trông rõ rành rành chân tướng bên trong, cô vẫn không
nén nỗi kinh sợ.

Cung Đại Minh lờ mờ sau màn mưa tuyết dưới mắt cô đã thành ra ảo ảnh.
Lầu quỳnh điện ngọc đều hoá thành phong ba bão táp. Thế lực lớn nhất
dưới gầm trời này, dù bề ngoài huy hoàng lộng lẫy mê đắm lòng người tới
đâu, thì sóng ngầm bên trong cũng sẵn sàng nuốt chững bất cứ ai, không
nhả ra lấy một tăm bọt.

"Tử Hà, trời lạnh thế này, sao cô đứng đây lâu thế?"

Sau lưng vang lên một giọng ôn hòa, chính là Vương Uẩn, nãy giờ vẫn
đứng đợi ngoài này. Cô ngoái lại gật đầu với y rồi lặng lẽ giương ô bước ra
khỏi cổng cung Đại Minh cao ngất.

Vương Uẩn chìa ra một ống da ấp tay, đón lấy chiếc ô, che cho cô: "Mau ủ
cho tay ấm lên đi." Hoàng Tử Hà ủ tay vào bọc da, sờ lớp lông cừu non
mềm mại bên trong, rồi liếc sang y. Mưa tuyết mau dần, từ bông tuyết đã
thành ra hạt tuyết, rơi xuống tán ô thành tiếng lộp độp. Y cúi đầu nhìn cô,
không hề nhận ra rìa vai phải đã bị tuyết phủ một lớp mỏng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.