CHIM LIỀN CÁNH - Trang 231

Nghe vậy, Hoàng Tử Hà bực bội đứng phắt dậy đá vào bàn, khiến nghiên
trên bàn văng cả mực ra.

Cảnh Dực nhìn cô cười: "Được rồi, tôi biết mấy hôm nay cô buồn bã nên
nói đùa thôi."

Hoàng Tử Hà trừng mắt lườm: "Công công có nghe ngóng được động tĩnh
gì không?"

"Chẳng có gì cả, ngày

Tết quan viên trong triều đều nghỉ ngơi, phải mồng bốn mới tới nha môn.
Có điều ở nhà họ cũng chẳng được nhàn nhã đâu, giờ sóng ngầm đã dấy lên
khắp kinh thành, ai ai cũng biết Ngạc vương đã qua đời, mồng bốn tới nha
môn, ắt lại gặp một phen sóng gió." Cảnh Dực lộ vẻ tiếc nuối, "Đáng tiếc,
mồng một Tết bệ hạ lại phát bệnh đau đầu, miễn tất cả triều bái và quân
trượng, bằng không vụ này đã ầm ĩ lên rồi."

Nhìn thái độ chỉ sợ thiên hạ không loạn của hắn, Hoàng Tử Hà ngán ngẩm:
"Đừng háo hức như thế chứ?" Dù sao đây cũng là mối họa lớn bằng trời,
trên dưới phủ Quỳ mấy trăm người rất có thể không ai trốn thoát.

"Đau dai dẳng chi bằng đau một chốc, đến muộn không bằng đến sớm. Cứ
nghĩ ngày kia mới bắt đầu, tôi lại thấy sốt cả ruột." Thấy Hoàng Tử Hà đã
đỡ trán đứng dậy chuẩn bị đi, Cảnh Dực vội túm tay áo cô: "Đừng rầu rĩ thế
được không? Cô như vậy cũng chẳng ích gì đâu! Tôi biết, nhất định cô rất
hợp với Cảnh Dục, lúc nào hắn cũng xụ mặt ra ấy..." Nói đến đây, Cảnh
Dực sững ra giây lát rồi tiếp, "Thôi thôi, dù sao hắn cũng bỏ mình vì gia, tôi
không nên nói xấu."

"Công công và Dục công công từ nhỏ đã lớn lên trong cung ư?"

"Cảnh Dục thôi, tôi thì không. Hình như hắn được

đưa vào cung từ khi bốn năm tuổi, thuở bé đã ở trong cung, chẳng phải lo
cơm ăn áo mặc, sung sướng hơn tôi nhiều." Cảnh Dực vừa nói vừa liếc
cuốn sổ trong tay, ngọn bút thoăn thoắt hết chấm lại móc, nháy mắt đã thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.