CHIM LIỀN CÁNH - Trang 232

lật sang trang khác. "Tôi vừa ra đời đã bị bỏ ở cô nhi viện, lớn lên đói khổ
quá, phải giật đồ ăn của đứa trẻ khác, còn đánh nó bị thương, cuối cùng bị
đuổi đi. Lê lết ngoài đường xin ăn mấy năm, một hôm trời mưa to, nước
mưa xối vào mặt tôi cũng trắng trẻo sáng sủa ra, vô tình lọt vào mắt một
người..."

Hoàng Tử Hà chớp chớp mắt, bắt đầu ngẫm nghĩ "lọt vào mắt" là ý gì. Thấy
vậy, Cảnh Dực trừng mắt nhìn cô: "Đừng nghĩ lung tung, kẻ nọ thấy tôi đầy
đủ chân tay, mặt mũi cũng sáng sủa, bèn dắt về cho tắm rửa sạch sẽ, thay
quần áo mới rồi bán vào cung. Sau đó thì... xoẹt!" Kể đến đây, hắn ngẩng
đầu lên cười với Hoàng Tử Hà, để lộ chiếc răng khểnh lém lỉnh: "Đấy, thế
là tôi thành hoạn quan. Về sau quét tước ở trong cung ít lâu thì nghe tin phủ
Quỳ mở rộng, hòa thượng định ban tặng vài hoạn quan, ôi chao, cô không
biết đâu, hồi ấy tôi phải nghĩ nát óc mới giành được một chân ấy!"

Hoàng Tử Hà thẽ thọt: "Ấy là Dực công công tài cán hơn người nên mới
được vương gia xem trọng."

"Hiển

nhiên rồi, tôi phải cố gắng lắm đó, trước đây tôi còn không biết chữ, sau
này vào cung Cảnh Dục mới tìm cho một quyển Thiên tự văn, tôi cứ đối
chiếu vào ấy mà học dần, còn đem bao nhiêu khoai nướng đến đút lót lấy
lòng hoạn quan trông coi Tàng thư các, trong mấy năm đã đọc hết sách vở ở
đó!"

Nghe Cảnh Dực kể chuyện hồi nhỏ, Hoàng Tử Hà bỗng chạnnh lòng, nơi
nào đó trong tim chợt âm ỉ đau. Cô nhìn Cảnh Dực, nói nhỏ: "Trải nghiệm
của công công... hơi giống một người tôi quen."

"Tôi biết, là Vũ Tuyên phải không?" Cảnh Dực hỏi thẳng.

Hoàng Tử Hà sững ra, từ tốn hỏi: "Công công cũng biết y ư?"

"Còn phải nói, cô có biết kẻ chuyên săn tin trong cung là ai không? Cô thấy
Lư Vân Trung có hay ngồi lê đôi mách không hả? Đó đều là những tin tức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.