CHIM LIỀN CÁNH - Trang 266

Hoàng Tử Hà cúi đầu, hai gò má đỏ bừng lên: "Gia thích cũng thế, không
thích cũng vậy, dù sao... tôi chỉ có thế thôi."

Lý Thư Bạch lặng lẽ giơ tay vuốt nhẹ bờ má hồng mịn màng của cô. Cảm
nhận được ngón tay y trượt qua má khiến cô hồi hộp vô cùng, thậm chí chỉ
muốn nhắm

mắt lại tránh né cơn hoảng loạn này.

Song y đã buông tay xuống, nhìn cô hỏi: "Cô vẫn ở cạnh Vương Uẩn đấy
ư?"

Hoàng Tử Hà gật đầu, lấy hai tay bưng má, hòng làm đôi má nóng bừng
mau nguội lại.

Lý Thư Bạch nín lặng nhìn xuống, lo lắng và bất lực thoáng qua trong mắt.
Nhưng chỉ giây lát, y đã ngoảnh đi, thản nhiên nói: "Cũng tốt, nếu giờ cô ở
phủ Quỳ, không chừng lại bị liên lụy."

Hoàng Tử Hà lắc đầu: "Tôi không sợ liên lụy, cũng sẽ hết sức cẩn thận,
không để bị liên lụy đâu."

Lý Thư Bạch gật đầu, rồi lại lắc đầu. Cuối cùng y cũng lên tiếng: "Cô về đi,
yên tâm đợi ta."

Hoàng Tử Hà rời khỏi gian nhà y ở, đi dọc theo hành lang trở về.

Tiếng chân vang vọng trên mặt nước phía dưới, những cánh hoa lả tả rơi
xuống, làm lan ra từng đợt sóng, rồi chẳng mấy chốc lại tan biến. Cô nhìn
xuống mặt nước, cứ thế đi thẳng đến chỗ ngoặt hành lang, chợt bắt gặp
Vương Uẩn đang đứng ngay dưới một cột mai nở rộ.

Trên vạt áo xanh biếc của y rụng đầy hoa mai trắng, như tuyết phủ núi xa,
mây giăng trời rộng. Có điều, giữa khung cảnh tao nhã thư nhàn ấy, y lại có
vẻ lạc lõng cô đơn, ngẩn ra nhìn những cành mai rũ thấp, hoa rộ đầy cành,
chẳng biết đang nghĩ gì.

Hoàng Tử Hà thoáng hồi hộp nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.