CHIM LIỀN CÁNH - Trang 267

thầm, chẳng biết có phải vừa rồi y đã trông thấy gì không?

Nhưng ngay lập tức cô lại nghĩ ra, hành lang bên ngoài có thể khuếch đại
âm thanh, nếu y đến, nhất định họ sẽ nhận ra ngay.

Chẳng hiểu sao, cô vẫn hơi chột dạ, đành đứng dưới hành lang gọi khẽ:
"Vương công tử."

Vương Uẩn định thần lại, chậm rãi ngoái đầu nhìn cô, tức thì mỉm cười dịu
dàng: "Về nhanh thế ư?"

Hoàng Tử Hà gật đầu, theo y đi dọc con đường mòn xuyên qua rừng mai ra
ngoài.

Mai rụng như tuyết, cánh hoa rơi đầy đầu hai người. Vương Uẩn ngẩng lên
nhìn hoa nở đầy cành, buột miệng: "Mấy hôm trước còn là trời băng đất
tuyết, mới ấm lên vài ngày mà hoa đã nở rộ rồi."

"Đúng thế, thời tiết ấm lạnh, vạn vật đều hay."

Hoàng Tử Hà trầm ngâm đáp. Cô giơ tay vin một cành hoa, từng đóa hoa
nở rộ lần lượt lướt qua đầu ngón tay, cành lá vừa lay động, lớp lớp cánh hoa
lại rơi xuống.

Vương Uẩn ngoái lại, thấy ánh nắng rực rỡ rọi qua lớp lớp cành hoa, phủ
lên cô một vầng sáng chói mắt. Ánh mắt y nhìn theo hướng cánh tay cô giơ
lên, một cánh mai trắng mỏng manh trượt vào tay áo cô.

Dường như cô chẳng hề nhận ra, vẫn thong thả đi tiếp.

Song trái tim y không nén nổi đập rộn lên. Nhìn đôi tay hơi giơ lên, nhìn tay
áo cô, y bất

giác ngẩn ngơ, chợt nghĩ, đời này kiếp này, liệu có khi nào y có thể nắm lấy
bàn tay ấy, thuận theo cổ tay trắng ngần, gỡ cánh mai trắng ra khỏi ống tay
áo giùm cô chăng? Nếu thực có ngày ấy, liệu đó có phải khoảnh khắc hạnh
phúc nhất đời y rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.