CHIM LIỀN CÁNH - Trang 274

một phòng với cô e rằng không ổn, nên sau khi đi ra không hề trở vào. Vừa
rồi tôi ngồi ở băng ghế tít đầu kia dãy tủ, nghe A Thực bốc thuốc..."

Một kẻ, chắc là A Thực, gật đầu xác nhận: "Tôi cũng thấy Cương nị ca." Đó
là một cậu học việc thấp bé, nói còn hơi ngọng, "trương" lại nói thành
"cương". "Cương nị ca ngồi tán gẫu với tôi một lúc lâu, giữa chừng tôi chỉ
đi lấy thêm ít thuốc thôi."

Hoàng Tử Hà run run hỏi Trương Hàng Anh: "Vậy lúc cậu ấy đi lấy thuốc,
huynh ở đâu?"

"Tôi vẫn ngồi cạnh cậu ấy... Bấy giờ A Thực vừa bốc thuốc vừa lầm bầm
đọc các vị kê trong đơn, vì mấy vị đó mỗi vị ở một nơi, cách nhau rất xa,
nên cậu ấy vừa bốc vừa phải nhẩm đọc mấy lần, tôi còn nhớ có bạch liễm,
tế tân, bạch truật, bạch liên tâm, bạch phục linh, bạch phụ tử, bạch chỉ, đàn
hương, đinh hương..."

A Thực gật đầu: "Đúng đúng, chính là các vị ấy, không sai."

Quản lý vội vẫy tay gọi người giải cô lên quan phủ: "Ngươi còn định cãi cố
nỗi gì! Mau giải đi thôi!"

Tức thì tất cả náo loạn lên, kẻ thì khóc lóc gọi tên A Thất, người thì nguyền
rủa Hoàng Tử Hà, rất nhiều người xô cô thật mạnh.

Cô bị loạng choạng suýt thì ngã nhào. Trương Hàng Anh vội chắn trước
mặt cô, nói với mọi người: "Các vị xin bớt kích động, đợi quan phủ đến rồi
tính, tôi tin Hoàng tiểu thư không phải người như vậy đâu."

Hoàng Tử Hà được gã che cho, dựa vào góc tường, nhìn tấm lưng rộng
trước mặt, bỗng thấy bải hoải cả người. Cô giơ tay che mắt, gắng kìm dòng
lệ, gọi khẽ: "Trương nhị ca..."

Trương Hàng Anh vừa giơ tay ngăn đám người, vừa ngoái lại nhìn.

Gã vẫn là Trương Hàng Anh cao lớn uy vũ, vẫn chắn trước mặt bảo vệ cô.
Nhưng Hoàng Tử Hà biết, gã đã không còn là Trương nhị ca của mình nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.