CHIM LIỀN CÁNH - Trang 288

"Cũng có lúc những thứ khác nhau lại tượng trưng cho cùng một sự việc,
đúng không?" Hoàng Tử Hà hỏi.

Chu Tử Tần gãi đầu: "Chuyện đó... là sao?"

"Ví dụ, nếu cho công tử ba thứ, câu đối, pháo và chậu lửa, công tử sẽ nghĩ
tới cái gì?"

"Tết chứ gì nữa, dễ quá mà?" Chu Tử Tần ngây thơ nhìn cô. "Đúng, vậy
nếu là..." Hoàng Tử Hà siết chặt dây cương trong tay, gằn từng chữ, "dải
đồng tâm, đoản kiếm, vòng ngọc thì sao?"

"Hả? Đây chẳng phải... chẳng phải là ba thứ Ngạc vương đã đốt trong lò
hương Trần thái phi ư?"

"Đúng thế, ba thứ này, thực ra vốn tượng trưng cho một sự việc..." Mặt
Hoàng Tử Hà vốn đã xoa phấn vàng ệch, song lúc này lại tái mét, đến đôi
môi cũng tái ngắt, "Thế nên, Ngạc vương mới hiểu lầm, dẫn tới căm hận,
liều cả mạng sống để đẩy Quỳ vương đến chỗ chết như vậy!"

Thấy thái độ của cô, Chu Tử Tần cũng căng thẳng theo: "Đừng dọa ta chứ...
Ba thứ

này, tượng trưng cho cái gì?"

Hoàng Tử Hà hít sâu một hơi, rồi lại thở hắt ra, tựa hồ muốn xua những suy
nghĩ khủng khiếp kia đi, nhưng sự thật kinh hoàng vẫn quấn chặt lấy cô như
con rắn độc, không cách nào vùng thoát.

Cô bóp trán, nhắm nghiền mắt, chịu đựng cơn đau buốt từ hai bên thái
dương rần rật, gần như không kiềm chế nổi mình nữa. Chu Tử Tần cẩn thận
nắm lấy cương ngựa để cô khỏi ngã xuống, lo lắng hỏi: "Cô không sao chứ?
Cẩn thận một chút, đừng để ngã ngựa."

Hoàng Tử Hà gật đầu, phục xuống ôm lấy cổ ngựa, dựa vào đó một lát mới
ngồi thẳng lên, hít sâu một hơi: "Đi thôi, đến Đoan Thụy Đường."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.