CHIM LIỀN CÁNH - Trang 307

đứng đó đợi sẵn, trò chuyện mấy câu lại thấy có người đưa đồ đến, nói là bệ
hạ ban thưởng." Trương Vĩ Ích phấn khởi kể, "Không nhắc đến vàng lụa
được thưởng, chỉ nói riêng bức tranh thôi. Thực không ngờ bệ hạ vừa tỉnh
lại đã chính tay vẽ tặng

lão một bức tranh, đúng là mừng không gì bằng, Chi Vĩ cũng nói, mình ở
trong cung làm ngự y bấy nhiêu năm, chưa từng thấy ai được vinh hạnh đến
vậy... Đáng tiếc, đáng tiếc lão vừa nhận lấy bức tranh thì nghe thấy đằng
sau có người chạy đến cao giọng truyền báo với tất cả mọi người tin bệ hạ
băng hà... Ôi!"

Chu Tử Tần định hỏi kỹ trông tiên đế thế nào thì Hoàng Tử Hà đã đưa mắt
ra hiệu, bấy giờ mới sực nhớ ra mục đích đến thăm, lòng lại nặng trĩu, lặng
lẽ nhìn cô. Hoàng Tử Hà hiểu ý gã, đành lên tiếng trước: "Trương lão bá,
người sống hết đời cũng như cây cỏ qua mùa thu, rốt cuộc chỉ như vậy mà
thôi... Xin đừng quá bi thương."

"Tiên đế qua đời mười mấy năm rồi, lão còn buồn gì chứ?" Trương Vĩ Ích
nghe cô nói cũng không mấy để tâm, sau đó sực nhớ ra, hỏi lại: "Hai vị hôm
nay đến tìm Hàng Anh ư? Nó đi về không có giờ giấc cố định, hay là các vị
đến phủ Quỳ tìm xem?"

"Không... không phải, thực ra hôm nay chúng cháu đến muốn nói với lão
bá..." Thấy Chu Tử Tần lắp bắp, Hoàng Tử Hà đưa mắt ra hiệu cho gã theo
mình ra bên cạnh, hỏi khẽ: "Hay là... Chúng ta cứ giấu đi, đợi Trương lão bá
khỏe hơn rồi nói?"

Chu Tử Tần do dự: "Nhưng chẳng bao lâu nữa người của Đại Lý Tự sẽ đến,
cô nghĩ có giấu nổi không?"

Hoàng

Tử Hà nhíu mày, chưa kịp đáp chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng đập cửa
rầm rầm rất mạnh tay: "Có ai không? Có ai ở nhà không?" Trương Vĩ Ích
lên tiếng đáp, rồi xăm xắn ra mở cổng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.