CHIM LIỀN CÁNH - Trang 314

những giọt nước mắt của Tích Thúy... Đó đều là những người cô thực lòng
quý mến, song giờ đây, vì chuyện này, đã chẳng thể nào trở lại như xưa nữa.

Cô chẳng rõ trong lòng họ có phải đã vĩnh viễn coi mình là hung thủ giết
hại Trương Hàng Anh hay không. Bởi trong khoảnh khắc quyết định sống
định sống chết, chính cô đã chọn bảo vệ bản thân, bức chết Trương Hàng
Anh.

Nhưng những ý nghĩ này chỉ thoáng qua như lưỡi dao sượt qua trái tim cô,
nhanh đến nỗi máu còn chẳng kịp rỉ ra, cô đã ngẩng lên nhìn Vương Tông
Thực, trả lời rành rẽ: "Huynh ấy có phải Trương Hàng Anh, có phải bạn của
tôi hay không thì cũng chẳng can hệ gì, người bị vu hãm có phải tôi hay
không, cũng chẳng có gì quan trọng. Hoàng Tử Hà chỉ muốn vạch rõ chân
tướng, xưa nay chưa từng ngại liên lụy đến bất cứ ai.

"Ha." Vương Tông Thực cười nhạt, nhưng thấy cô trầm tĩnh thì chẳng nói
gì thêm, ra ý bảo cô vào đại sảnh ngồi. Đợi người hầu bưng trà lên rồi lui
ra, trong sảnh

chỉ còn lại hai người, y mới cất tiếng: "Cái chết của Trương Hàng Anh cũng
chẳng có gì quan trọng gì. Giờ đến Quỳ vương còn bị giam lỏng ở Tông
Chính Tự, ai buồn để ý đến một cận vệ phủ Quỳ?"

Hoàng Tử Hà lặng lẽ gật đầu: "Có điều huynh ấy và tôi xưa nay thân thiết,
giờ chẳng hiểu sao lại bị người ta xúi giục mà ra tay với tôi, đây cũng là
một việc cần phải tra xét."

"Nguyên nhân đằng sau có gì khó hiểu? Ngươi điều tra nguyên nhân cái
chết của Ngạc vương, đương nhiên sẽ có kẻ không muốn sự thật bị vạch
trần, Quỳ vương được cứu ra. Bởi vậy, ắt phải giết người cắt đứt hậu họa."

Hoàng Tử Hà thấy y nói thản nhiên như thế, bất giác siết chặt tay lại. Móng
tay ghim vào lòng bàn tay đau nhói, cô cũng nhờ thế mà tự kiềm chế, hạ
giọng bình thản đáp: "Vâng... tôi cũng đoán vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.