CHIM LIỀN CÁNH - Trang 322

"Tôi cũng chẳng rõ Quỳ vương có tài đức gì mà kẻ kia phải ra tay tàn độc
như thế nữa... Trương lã bá có liên quan gì đến chúng tôi đâu, tại sao cả ông
ấy cũng bị cuốn vào?" Cô lẩm bẩm rồi chậm rãi quay người: "Đi thôi,
chuyện đã đến nước này, càng dấn sâu càng sa vào tình cảnh tuyệt vọng hơn
thôi."

Chu Tử Tần hớt

hải đuổi theo hỏi: "Tiếp theo cô định thế nào? Vương gia... định thế nào?"

Hoàng Tử Hà dừng chân thở dài: "Tử Tần đừng hỏi nữa. Thế lực mà chúng
tôi phải đối mặt quá mức đáng sợ, giờ tôi chỉ lo... tất cả những gì mình xem
trọng đều sẽ bị cuốn vào vòng xoáy này, tất cả những người tôi quan tâm, sẽ
lần lượt trở thành những con cờ bất đắc dĩ để chống lại tôi..."

Chu Tử Tần im lặng nhìn cô, hai tay hết nắm vào rồi lại thả ra, sau cùng, gã
khó nhọc nhưng hết sức nghiêm trang, nói rành rọt từng chữ một: "Nhưng
ta, nhất định sẽ đứng về phía cô. Bất luận thế gian nói thế nào, bất luận bao
nhiêu người quay lưng lại với cô, Chu Tử Tần mãi mãi tin tưởng Hoàng Tử
Hà."

Hai mắt Hoàng Tử Hà thoắt chốc đỏ hoe, nước mắt nóng bỏng không kìm
được, tuôn ra như vỡ đê. Cô vội ngẩng đầu lên, hít thở thật sâu, hồi lâu mới
nén được xúc động, đáp khẽ: "Đa tạ, Hoàng Tử Hà sẽ vĩnh viễn không để
Chu Tử Tần thất vọng đâu."

Xe ngựa của Vương Tông Thực vẫn đợi cô ở con phố bên ngoài tường
thành.

Y ngồi trong xe, khoanh tay im lặng nhìn cô. Đợi xe lăn bánh, mới thong
dong hỏi: "Thấy thế nào?" Hoàng Tử Hà cúi đầu trầm tư giây lát rồi hỏi:
"Vương công công đã sớm biết tin này, nếu muốn ngăn cản, có lẽ... còn kịp
chăng?"

"Đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.