CHIM LIỀN CÁNH - Trang 337

Thấy Vương Tông Thực, Vương Uẩn hơi ngượng nghịu, vội chào: "Vương
công công."

"Ừm." Vương Tông Thực đóng cửa xe, chẳng buồn chào lại, nghênh ngang
đi thẳng.

Vương Uẩn nhìn theo cỗ xe ngựa xa dần, cười bảo Hoàng Tử Hà: "Ta đã
bảo mà, thiên hạ rộng lớn nhưng Vương công công chỉ thích mỗi mình cô
thôi, hằng ngày đến ta cũng chẳng thèm để mắt đâu."

Hoàng Tử Hà cúi đầu mệt mỏi cười đáp lại, không tiếp lời y.

Người hầu trong nhà rất tinh ý, đã dọn sẵn cơm tối cho cả hai người. Vương
Uẩn thản nhiên cùng cô dùng cơm.

Cuối trời ráng chiều như lửa hắt vào hiên, khiến toàn thân hai người cũng
nhuốm đỏ. Vương Uẩn lặng ngắm dung nhan cô trong ráng chiều rực rỡ, cơ
hồ không rời nổi mắt.

Cảm giác được ánh mắt của y, Hoàng Tử Hà vội quay đi sai người lấy đèn
đến.

Hoàng hôn nhạt dần, bóng lam thẫm bắt đầu buông xuống. Họ ngồi đối diện

nhau dưới ánh lửa và ráng chiều vàng vọt còn sót lại. Cuối cùng, vẫn là cô
phải lên tiếng hỏi trước: "Hôm nay tới có việc gì quan trọng ư?"

Vương Uẩn cười, đặt đôi đũa bạc trong tay xuống đáp: "Một là chúc mừng
cô rửa sạch tội danh, vạch rõ hung thủ thực sự, thoát khỏi vòng lao lý."

Hoàng Tử Hà cụp mắt đáp: "Đều nhờ Vương công tử... Uẩn Chi giúp đỡ cả,
bằng không sao tôi thoát ra khỏi Đại Lý Tự được?"

"Ta vốn định trực tiếp ra tay với Trương Hàng Anh, lôi chân tướng ra,
nhưng Vương công công nói cô ắt sẽ xự lý ổn thỏa việc này, nên ta để lại
cho cô vậy." Nói rồi, Vương Uẩn đan hai tay vào nhau, nhìn cô dò hỏi:
"Thứ hai là, nếu thuận lợi thì trong vòng một hai tháng nữa Quỳ vương sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.