CHIM LIỀN CÁNH - Trang 387

người ư! Hành vi tiểu nhân thừa gió bẻ măng này thực khiến người ta căm
hận!"

Người nghe tức thì rộ lên căm phẫn, có kẻ vạch đám đông ra cao giọng hô:
"Đúng là không thể nhịn được! Quỳ vương nên dẫn tướng sĩ Đại Đường lên
thẳng ải Bắc, đánh cho chúng biết mặt mới phải! Để đám nhãi nhép vô
lương ấy thấy được sự lợi hại của Đại Đường ta!"

"Đúng thế, đánh cho chúng biết thế nào là lễ độ!". Vừa nhắc đến giặc ngoại
xâm, dân chúng đã kích động nhao nhao lên, quên bẵng chuyện Quỳ vương
giết hại Ngạc vương. Lúc này họ còn mải

tưởng tượng xem sau khi Quỳ vương lên phía Bắc sẽ quét sạch Sa Đà trong
nháy mắt ra sao, thậm chí thuefa thắng xông lên đuổi chúng ra tít đại mạc,
đánh cho không còn manh giáp, hết đường ngóc đầu dậy...

"Thêm nữa, tôi đây cũng chẳng ngại nói cho các vị hay, các vị không thấy
chuyện Quỳ vương giết hại Ngạc vương hết sức khó tin và quỷ dị ư? Bí ẩn
bên trong, để từ từ tại hạ kể hầu các vị..." Tiếp đó là hàng loạt suy đoán sởn
cả tóc gáy, khiến tất cả xôn xao lên. Hoàng Tử Hà ngẩn ngơ dắt ngựa chầm
chậm đi tiếp, nhủ thầm: nhà họ Vương ra tay nhanh thật, hôm qua vừa nói
sẽ xoay chuyển dư luận, giờ đã bắt tay làm ngay rồi.

Ngẩng đầu lên, thấy Tông Chính Tự đã ở ngay trước mắt, cô bèn buộc ngựa
vào gốc liễu cạnh đó, dặn người trông ngựa cho nó ăn thêm ít cỏ khô, rồi đi
thẳng về phía ngôi đình.

Đi đến trước cửa, cô đứng lặng trong góc ngoài con ngõ, khuất sau một gốc
hòe.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, song cô chỉ thấy tay chân lạnh dần đi.

Tâm trí cô chỉ quanh quẩn nghĩ về dải đồng tâm, đoản kiếm và chiêc vòng
ngọc nọ.

Nếu ai thấy cô lúc này, ắt sẽ phát hiện môi cô run lên bần bật, vẻ mặt đầy
kinh hoảng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.