CHIM LIỀN CÁNH - Trang 389

Mãi tới khi y đi khuất, Hoàng Tử Hà mới dám se sẽ thở phào, dựa vào gốc
hòe. Quay lưng lại với Lý Thư Bạch và tất cả mọi người, cô thầm nghĩ tới
chân tướng có lẽ sẽ vĩnh viễn mục rữa trong lòng mình, thẫn thờ hồi lâu,
cuối cùng nhắm nghiền mắt lại, vẻ vui mừng pha lẫn đau đớn.

" Vương công công đúng là liệu sự như thần, quả nhiên hôm nay có biến
động." Cô lẩm bẩm nói tiếp nữa. "Nhưng..."

Nhưng, chính vì vậy, cô càng nợ nhà họ Vương nhiều hơn.

Cô rời khỏi Lý Thư Bạch giữa gió tuyết, vốn tưởng rằng có thể lợi dụng
Vương Uẩn để thăm dò nhà họ Vương đồng thời nghe ngóng những điều
liên quan tới chuyện này, tiến đến điều tra mọi chuyện sau màn. Ai dè càng
đi càng dấn sâu, cô càng không ngờ mình lại mang ơn họ Vương nhiều đến
thế, cũng chẳng nghĩ sự việc lại phát triển đến mức khiến cô phải từ bỏ
đường lui cuối cùng.

Là Vương Uẩn, cũng là nhà họ Vương một lòng giúp đỡ, để cô từng bước
thâm nhập, nhìn rõ chân tướng. Sau khi Quỳ vương rời khỏi Tông Chính
Tự, vụ án cũng có cơ xoay chuyển, nhưng còn cô làm sao có thể rũ bỏ lời
hứa, phản bội nhà họ Vương được?

Cô biết, chỉ nắm lấy cơ hội mong manh này, Lý Thư Bạch mới có thể thoát
võng sổ lồng, từ nay trời Nam đất Bắc mặc sức rong ruổi, không bao giờ rơi
vào nguy hiểm nữa.

Lưu lãng sông hồ mà quên nhau, có lẽ là kết cục tốt đẹp nhất của họ.

Còn cô hiện giờ, chỉ còn một sự lựa chọn, sau khi Lý Thư Bạch bình an thì
lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời y, không bao giờ gặp lại nữa.

Vì dù có gặp nhau lần cuối, cô cũng không biết làm sao để nói lời tạm biệt,
làm sao để nói từ nay vĩnh biệt.

=================

Chương 19: Hương ngự xa đưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.