CHIM LIỀN CÁNH - Trang 41

Chu Tử Tần lắc đầu: "Không hề. Huynh ấy vừa lỡ mồm buột miệng ra hai
từ này đã hối hận khôn xiết, ngậm chặt miệng lại. Ta nài nỉ hết cả hơi,
nhưng huynh ấy lại quay ra cầu xin ta, nói rằng lúc trước vì phạm quy mà bị
đuổi khỏi đội nghi trượng, nếu ta không muốn huynh ấy phải về Đoang
Thụy Đường phơi thuốc thì đừng hỏi thêm nữa. Trương nhị ca đã nói thế, ta
còn biết làm sao nữa."

Hoàng Tử Hà lặng thinh, hồi lâu mới gật đầu, song chẳng nói thêm gì.

Chu Tử Tần bèn gặng: "Sùng Cổ cũng biết 'khuyên đỏ' nghĩa là gì đúng
không? Vừa rồi Sùng Cổ nói 'chữ nào' là ý gì? Các vị lại giấu ta chuyện gì
phải không?"

Hoàng Tử Hà thở dài: "Tử Tần à, có những chuyện thà không biết thì hơn
đấy."

"Một là biết cả, hai là mù tịt, chứ cứ biết nửa chừng thế này khó chịu lắm!"
Chu Tử Tần nhăn mặt, tha thiết nhìn cô, "Sùng Cổ, tiết lộ cho ta một tí đi?
Một tí thôi mà..."

"Biết một tí còn khó chịu hơn biết

nửa chừng đấy!" Hoàng Tử Hà từ chối thẳng thừng, "Có những việc, một
khi bị cuốn vào thì chẳng hay ho gì đâu."

"Nhưng Sùng Cổ đã biết rồi, chẳng phải là cũng bị cuốn vào rồi ư? Ta bất
chấp, bạn bè với nhau phải có nghĩa khí, chúng ta có phúc cùng hưởng có
họa cùng chịu!" Hoàng Tử Hà chậm rãi lắc đầu: "Phải, tôi đã bị cuốn vào,
vậy mà giờ đây sóng gió ập đến, người ta lại đẩy tôi ra... Thực tình, tôi còn
rút ra nổi ư?"

Chu Tử Tần ngơ ngác, chẳng hiểu cô đang nói gì.

Chỉ thấy Hoàng Tử Hà quay sang cười hỏi gã: "Tử Tần có vào được gác
Đôn Thuần không?"

Chu Tử Tần quen tư duy nhảy cóc, song cũng chẳng ngờ cô lại thình lình
đổi chủ đề như vậy, há hốc mồm hồi lâu mới gật đầu: "Được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.