CHIM LIỀN CÁNH - Trang 43

mọi người gọi hắn là Điền Ngũ, tiếc rằng giờ đã cụt tay phải, không thể làm
lính được nữa.

Người này đương nhiên cũng nhận ra Hoàng

Tử Hà, liền chào: "Dương công công." Đôi bên vái chào nhau xong, Hoàng
Tử Hà tiện miệng hỏi: "Thứ gia để lại cho ta đâu?"

Điền Ngũ ngẩn ra, ấp úng: "Thứ... gì cơ?"

"Chính là thứ trước khi đi gia đưa cho ngươi, dặn ngươi sau này chuyển lại
cho ta đó." Hoàng Tử Hà bình thản nhìn hắn.

Điền Ngũ há hốc miện, lưỡng lự đáp: "Là... cái đó ư..."

Nghe hai người đối đáp, Chu Tử Tần chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết, mà
cũng chẳng hơi đâu đoán mò, điềm nhiên ngồi xuống bên cạnh cắn hạt dưa.

"Nhưng gia đã dặn, phong thư ấy phải đến ngày này năm sau mới được giao
cho Dương công công." Điền Ngũ bối rối gãi đầu, nghi hoặc hỏi: "Sao giờ
công công đã đòi lấy rồi? Gia nói với công công rồi à?"

Hoàng Tử Hà thản nhiên giải thích: "Ừm, gia dặn ta nếu có việc gấp thì cứ
xem phong thư gia để lại."

Điền Ngũ lắc đầu: "Nhưng gia dặn tôi là ngày này năm sau."

"Sáng nay lúc tới tiễn gia lại xảy ra việc gấp. Giờ gia về kinh, nhất định sẽ
gặp trùng trùng nguy hiểm, nên mới dặn có để lại một phong thư ở chỗ
ngươi, vốn định một thời gian nữa mới giao cho ta, nhưng giờ thế cục nguy
cấp, nên bảo ta mau chóng lấy về."

Nghe cô nói vậy, Chu Tử Tần đang cầm nắm hạt dưa liền ngẩn ra: "Sùng
Cổ cũng đi tiễn gia ư?"

"Ừm, sớm hơn công tử." Cô ngoái lại nhìn gã, ý bảo "ngậm miệng".

Chu Tử Tần lại cắm cúi cắn hạt dưa, không dám ho he gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.