CHIM LIỀN CÁNH - Trang 44

Thấy cô có vẻ quả quyết, ánh mắt cũng hết sức bình tĩnh, không giống nói
dối, Điền Ngũ đành đáp: "Thôi được, xin Dương công công đợi cho một
lát." Đoạn hắn quay về phòng, chẳng bao lâu thì quay lại, đưa một bức thư
gắn xi kín cho cô: "Là bức này đây."

Bì thư không đề tên người gửi người nhận. Hoàng Tử Hà đón lấy, bảo Điền
Ngũ: "Đa tạ, làm phiền Điền Ngũ ca rồi." Đoạn quay người, vừa đi vừa mở
phong thư.

=================

Chương 2.3

Tử Hà, thấy chữ như thấy người.

Lúc cô mở thư này ra, hẳn là ta đã chết.

Mưa gió trong triều, chẳng ai tránh được. Mấy năm nay dốc hết tâm huyết,
như giẫm băng mỏng, cuối cùng cũng có lúc đổ vỡ khó cứu. Bóng ác non
Tây, vương khí suy kiệt ta không thể cứu, nhưng có mối họa ta có thể trừ.
Dựa vào mình ta, dẫu có dốc cạn sức lực cũng không ngăn nổi dòng chảy
của triều đình giữa trời dài đất rộng.

Lần này chịu chết, ta đã đợi suốt mười mấy năm. Tổ lật lấy đâu trứng lành,
giấc kê vàng đã tỉnh, thà thẳng thắn đối mặt còn hơn nín thít sống mòn. Cả
đời ta vốn không ràng không buộc, chỉ muốn vạch trần bí mật thân này, rồi
chết cũng không tiếc. Nào ngờ chiều xuân ấy lại tình cờ gặp cô, rồi bước
bước dấn sâu, đến nỗi quên cả bản thân mình. Tử Hà, cô là sai lầm lớn nhất,
cũng là may mắn lớn nhất đời ta.

Họ Vương Lang Gia không phải mối tốt, sau ta, chắc sẽ đến lượt họ sụp đổ.
Giờ cô đã không còn dính líu gì với Vương Uẩn nữa, bằng tuệ nhãn của cô,
ắt sẽ tìm được duyên lành nơi khác, như ý viên mãn...

Hoàng Tử Hà chẳng kịp đọc hết đã thấy trước mắt tối sầm. Nét chữ sắc sảo
của Lý Thư Bạch nhòa hẳn rồi tan đi như khói. Cô đứng lặng, hai chân
mềm nhũn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.