CHIM LIỀN CÁNH - Trang 46

người sơ ý, chúng sẽ có cơ hội vươn cao.

Chu Tử Tần xe nhẹ đường quen, chạy thẳng đến nơi, vái một vái thật dài
trước mộ rồi thành khẩn khấn khứa: "Kính thưa tất cả người nhà của Hoàng
tiểu thư... Lần trước quấy nhiễu các vị thực là có lỗi, xin các vị bỏ quá cho,
dù sao cuối cùng Hoàng tiểu thư đã giúp các vị bắt được hung thủ, coi như
tôi cũng góp một tay..."

Hoàng Tử Hà chẳng buồn để ý đến gã mà quỳ phục xuống, thẫn thờ nhìn
hàng chữ trên bia mộ khắc rành rành tên cô: Hiếu nữ, Hoàng Tử Hà.

Cả gia đình thuận hòa yên ấm là vậy, giờ đây chỉ còn một mình cô.

Ánh mắt cô vượt qua phần mộ trước mặt, nhìn ra ngôi mộ nhỏ giản dị đằng
sau. Trước mộ chỉ có một tấm bia đá khắc mấy chữ đơn sơ: Vũ Tuyên chi
mộ.

Ngoài ra, không còn gì khác.

Dưới nấm đất hoang vu ấy, là mối tình đầu đã vùi chôn của cô. Chẳng ai
còn biết đến phong tư nho nhã của hắn, cũng chẳng ai hay câu chuyện của
hắn. Càng không ai biết, hắn từng biến một thời thiếu nữ của cô thành giấc
mộng đẹp nhất thế gian này.

Tiếc rằng giờ đây mộng đẹp

đã tan, hắn cũng rời xa cô mãi mãi. Trước mặt cô, chỉ có một con đường
đầy rẫy hiểm nguy. Lý Thư Bạch mong cô ở lại đây đợi ngày y đạp bằng
chông gai quay về, song cô tự biết, mình không thể ngồi một chỗ đợi định
mệnh giáng xuống được.

Người sống trên đời luôn phải đối mặt với muôn ngàn sóng gió. Bão táp
trên triều nghiêng ngả thiên hạ. Nếu vào lúc gian nan hung hiểm nhất lại
không thể kề vai sát cánh cùng người ấy thì cô cần gì sống uổng kiếp này,
càng không thể nói là viên mãn như ý được.

Cô cắn môi, khom người dập đầu ba cái trước mộ người nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.