CHIM LIỀN CÁNH - Trang 45

phải dựa vào gốc bách cao ngất đằng sau mới trụ vững nổi.

"... Sùng Cổ?"

Là Chu Tử Tần đang cuống quýt gọi cô.

Hoàng Tử Hà vội vã gấp phong thư lại, song trước mắt tối mò, chẳng thấy
gì cả, đành nhét lá thư vào ngực áo, yếu ớt gọi: "Tử Tần..."

"Hả? Ta đây."

"Tôi... hơi chóng mặt." Nói đến đây, cô cũng định thần lại, vịn tường chầm
chậm đi đến cạnh lan can rồi tựa cột ngồi xuống, giơ tay bóp trán, "Thiếu
máu ấy mà, một lát là ổn thôi."

Chu Tử Tần vỗ đầu, hớt hải chạy vào căn phòng cạnh đó, lấy hai viên kẹo
vừng đưa cho cô: "Gia không ở đây, cô cũng đừng quên mang kẹo theo
chứ."

"Đâu đến nỗi yếu ớt thế, gần đây cũng không phải bôn ba cả ngày mà."
Đoạn cô nhón một viên kẹo vừng chậm rãi nhai, thẫn thờ hồi lâu.

Phóng mắt nhìn ra tùng bách xanh um phía trước, chỉ thấy cành cong uốn
lượn tựa như rắn rồng vươn mình, tán lá rậm rì chẳng khác bóng đen thấp
thoáng, vườn cảnh được cắt tỉa gọn gàng nay đã trở thành hành cung quạnh
quẽ cả trăm năm.

Trong nháy mắt cô đã hiểu được sự đáng sợ của triều đình.

Chu Tử Tần ngồi bên nhìn cô đầy lo lắng: "Sùng Cổ không sao chứ?"

"Không... Tôi không sao..." Cô co chân lên, áp mặt vào cánh tay, gục đầu
xuống gối giây lát rồi hỏi: "Cùng tôi

đến thăm mộ cha mẹ được không?"

- -- --

Trên mộ Hoàng quận thú lún phún cỏ xanh. Chỉ cần có đất thì ngọn cỏ
ngoan cường sẽ không ngừng mọc ra suốt bốn mùa, chờ đến một ngày con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.