CHIM LIỀN CÁNH - Trang 474

Hoàng Tử Hà lặng lẽ mỉm cười lắc đầu rồi cúi xuống nhặt chiếc rương bị
đám Ngự Lâm quân hốt hoảng lui ra vừa nãy đá đổ, mải miết sắp xếp lại
các vật dụng bên trong.

"Còn như những lời ong tiếng ve trong dân gian, lại càng không sao kể xiết.
Kẻ nói ta giết vua giết em, kẻ loan tin đồn nhảm nói rằng sớm biết Quỳ
vương sẽ khuynh đảo thiên hạ, kẻ lén lút thuật lại việc ta ép vua đoạt

vị... nhiều không đếm xuể, nguy hại xã tắc, làm lòng người xáo động. Cứ
tiếp tục như thế sao được? Ít ra cũng phải giết quá nửa người trong kinh,
cho tới những kẻ qua đường, có vậy ta mới ngồi vững được trên ngai vàng
này, đúng không?"

Vương Tông Thực đáp: "Vương gia khoan dung độ lượng, cần gì phải làm
thế."

"Có lẽ giờ đây ta chưa muốn giết họ, nhưng ngồi lâu trên ngai vị ấy sẽ trở
thành người như thế nào, chẳng ai biết được. Giống như bệ hạ vậy, trước
đây cũng chưa từng nghĩ sẽ giết ta và Thất đệ, chỉ là ngồi ở đâu thì mưu
việc ở đó, lòng người dễ đổi, đi đến nước ấy, ai mà điều khiển được tâm tư
hành động của mình nữa?" Nói tới đây, Lý Thư Bạch lắc đầu cười giễu,
"Nhờ ơn bệ hạ, giờ ta đã mất hết thanh danh, trở thành loạn thần tặc tử. Nếu
còn dám vọng tưởng xưng đế, e rằng sẽ bị muôn dân chửi rủa, mang tội
ngàn năm. Nghiễm nhi vốn là thái tử, sau khi kế vị triều đình đương nhiên
bình ổn, sao phải vì lòng tham của một mình ta mà đẩy dân đen vào cảnh
nước lửa?"

Vương hoàng hậu thở hắt ra, thẫn thờ nhìn Lý Thư Bạch như vẫn chưa định
thần lại được, hồi lâu không dám lên tiếng.

Lý Thư Bạch lại nói: "Vừa rồi hoàng hậu nương nương hỏi thần muốn tranh
ngôi đoạt vị đúng

không? Hôm nay, giữa điện Hàm Nguyên này, thần xin thưa với nương
nương, cũng nói luôn với tất cả mọi người trong thiên hạ, đừng nói là ngai
vị kia, ngay bước một bước lên bệ rồng, thần cũng không có hứng thú!" Dứt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.