CHIM ƯNG VÀ CHÀNG ĐAN SỌT - Trang 198

- Được rồi! Trẫm ghi nhớ lời thỉnh này của Điện súy. Sau lần này về…

trẫm sẽ tính với Điện súy sau.

Ngũ Lão từ tạ ra về. Phóng ngựa lên Vạn Kiếp gặp Hưng Đạo Đại

vương.

Vừa gặp Người. Ngũ Lão đã quỳ xuống sụp lạy:

- Ngũ Lão ít lên thăm… Mong Đại vương xá tội cho.

Hưng Đạo Đại vương vuốt chòm râu đã lốm đốm bạc nói:

- Con giờ giữ trọng trách trong triều. Làm gì có dư giả thời giờ mà đi đây

đi đó được… Nhưng mà cái việc con quá nóng nảy, toan chém Nhân Huệ
vương, theo cha là nên kiềm chế… phải kiềm chế. Không phải giữ cho
mình mà là giữ cho triều đình, tức là giữ cho nước.

- Cha đã dạy thế. Con xin tạ tội trước cha… Vì Ngũ Lão này trước sau

vẫn chỉ là gã nhà quê đan sọt, không thể gạt bỏ bản tính lỗ mãng được…

- Con nói lại càng sai rồi… Vả lại sự việc nói cho cùng vẫn chưa xảy ra.

- Con nghĩ việc làm của Nhân Huệ vương đối với dân chúng, không phải

việc này mà nhiều, rất nhiều việc khác nữa như mua gia nô, sắm ruộng đất
nhân thiên tai, mất mùa… thực chất là một tội ác với dân chúng. Mà đã là
tội ác… thì không thể làm ngơ mãi được!

- Con ơi! Con đã đọc muôn vàn cuốn sách. Hẳn có nghe nói “ném chuột

còn phải giữ bình quý” sao? Nhân Huệ vương tuy là có tội với dân, nhưng
trước đây đã có công với nước (tức là có công với dân)… Bởi thế không
thể thẳng tay như các kẻ khác được. Vả lại nước ta, từ ngàn năm nay đến
giờ… Vẫn vậy. Việc chống xâm lược phương bắc bao giờ cũng là việc hệ
trọng nhất, việc được đặt lên hàng đầu. Rồi lịch sử sau này, người ta chỉ
thấy nổi rõ việc Nhân Huệ vương đốt cháy tan tành bảy mươi vạn thạch
lương của Nguyên Mông, mà thấy mờ nhạt chuyện bóc lột, ức hiếp dân
chúng. Đó là nỗi đau của người dân Đại Việt mà có lần Quốc Tảng cũng đã
nói với cha, nhưng cha không tài nào an ủi nó được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.