CHIM ƯNG VÀ CHÀNG ĐAN SỌT - Trang 227

Từ hôm sau, Trọng Nhân gọi “ông chú họ” là sư phụ và xưng con. Việc

luyện tập thì cũng giống như ngày xưa sư cụ rèn Ngũ Lão. Đầu tiên là tập
nội công. Một vườn chuối lớn được trồng. Đất đồi thì tha hồ chỗ nào cũng
có để tập đá. Buổi sáng sư phụ bắt Trọng Nhân dậy từ cuối giờ dần (khoảng
bốn giờ sáng), bắt xuống sông gánh năm chục gánh nước lên tưới cây. Một
hôm trời mưa, đường trơn, Trọng Nhân bị trượt chân ngã lăn lông lốc từ
sườn đồi xuống sát mép sông. Chị Cả xót con khóc sưng cả mắt và có ý
trách sư phụ sao lại phải “hành xác” đệ tử cực nhọc đến như vậy. Sư phụ
cho gọi Trọng Nhân vào, ba mặt một lời, Sư phụ hỏi:

- Con có muốn tập võ nữa hay không?

- Dạ, thưa sư phụ… Dù gian khổ thế nào con cũng xin cố ạ!

- Nhưng mẹ con thấy vất vả quá… Muốn con thôi. Nếu con nghe mẹ. Sư

phụ thu xếp đi ngay!

- Thưa mẹ - Trọng Nhân quỳ dưới chân chị Cả nói - Nếu mẹ bắt con

nghỉ… con sẽ bỏ nhà đi theo sư phụ!

- Thưa sư phụ. - Chị Cả hỏi Ngũ Lão - Không có cách nào “học tắt”

được à?

- Võ thuật, nếu không học đến nơi đến chốn thì thà không học còn hơn -

Sư phụ giảng giải - Biết theo kiểu… - Ngũ Lão định nói đến trường hợp
của cha Trọng Nhân. - Nhưng sợ động vào nỗi đau của chị Cả nên kịp dừng
lại… - mấy tay mãi võ ngoài đường, ngoài chợ… dễ chết oan lắm.

Trọng Nhân có tố chất của người học võ thuật, lại ham luyện tập nên tiến

bộ rất nhanh. Chị cả mừng ra mặt. Một hôm nhờ người vào tận thành Hoan
Châu mời thầy đồ họ Nguyễn, một họ có danh tiếng về chữ nghĩa về làm
gia sư cho con. Ông thầy đồ vào phòng Ngũ Lão thấy sư phụ chỉ chuyên
tâm đọc sách, ngâm thơ thì rất lấy làm lạ, bèn hỏi:

- Dạ! Tôi hỏi khí không phải. Sư phụ có phải dòng dõi Phục ba tướng

quân Mã Viện không ạ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.