CHIM ƯNG VÀ CHÀNG ĐAN SỌT - Trang 234

Mùa đông năm đó Phạm Ngũ Lão về quê ăn Tết ba tháng. Mãi tới đầu

tháng Ba năm sau, Ngũ Lão mới quay vào. Người vẫn tráng kiện, nhưng
dáng dấp đã có phần chậm chạp. Một tối Ngũ Lão gọi riêng Trọng Nhân
vào buồng, người nằm trên sập gỗ, cầm tay đệ tử dặn mấy lời tâm huyết:

- Võ công của sư phụ là do tiền nhân để lại. Không phải của riêng sư

phụ, mà là bảo vật của cả Đại Việt. Nay con đã tiếp nhận được hầu hết rồi,
sư phụ có về với tổ tông cũng không phải hối tiếc gì. Phần con khi chọn
người vào nối nghiệp, cái chính là phải chọn cái TÂM, rồi mới tới cái TÀI.
Ai có TÂM có TÀI truyền hết cả cho người ta. Đừng giữ làm của “gia
truyền” chỉ dành cho con cháu mình. Như con thấy đấy! Con của sư phụ là
Phạm Ngộ, có TÂM nhưng không có tài nên sư phụ đã không truyền dạy
cho nó. Ngày mai sư phụ muốn về kinh. Sư phụ muốn con dùng xe ngựa có
giường nằm đích thân đưa sư phụ về. Thanh đao và cây cung cũng không
phải là của gia bảo của gia đình sư phụ. Con hãy giữ lấy. Sau này ai có
TÂM có TÀI thì con trao lại cho họ.

Hôm sau, Phạm Ngũ Lão chào tạm biệt chị Cả. Chị ngã lăn ra khóc từ

nhà trên xuống nhà dưới. Xe đã lăn bánh rồi chị còn chạy theo níu lại…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.