CHINATOWN - Trang 87

thằng sinh viên năm cuối đại học Mỹ Thuật sao y bản chính năm mươi bức
tranh bán chạy nhất của tôi, sau đó cứ theo kết quả mác két tinh mà quyết
cho nó nhân lên bao nhiêu lần. Loan chụp cả âm bản lẫn dương bản. Bảo
đảm gallery cũng không nhận ra, khách hàng cũng không nghi ngờ, các
anh nhà báo nhơ nhỡ cũng không đặt câu hỏi. Chỉ cần tôi xử sự như người
Hà Nội chính cống, chỉ cần tôi làm như không có chuyện gì xảy ra.

Sông không đủ rộng, nước không đủ trong, tôi cũng không đủ dũng

cảm bơi sang bờ bên kia. Chị ta đứng cạnh tôi từ lúc nào. Chị ta bảo tôi đi
đâu cho chị ta theo với. Chị ta càng tha thiết, tôi càng điên tiết. Tôi dập
thuốc lá. Tôi hỏi chị ta có hiểu tôi cũng không biết đi đâu bây giờ không.
Chị ta bảo các thị trấn từ Bắc vào Nam, Ninh Bình, Thanh Hóa, Vinh,
Đồng Hới, Tam Kỳ, Quảng Ngãi, Quy Nhơn, Phan Thiết... chị ta để tôi tự
chọn.

Hóa ra chị ta cũng biết tên vài cái ga. Mặt khó đăm đăm nhưng giọng

không đến nỗi. Tôi hỏi nếu tôi leo lên xe khách để leo tiếp lên Buôn Mê
Thuột, rồi từ Buôn Mê Thuột leo tiếp lên Đắc Lắc, chị ta có leo tiếp được
nữa không. Chị ta bảo chị ta thề không bao giờ kêu chóng mặt.

Tôi hỏi nếu tôi đi cả tháng cả năm, chị ta có đi được không. Chị ta

bảo chị ta sẽ lẽo đẽo theo tôi cả tháng, cả năm. Máy bay, tàu hỏa, tàu thủy,
xe khách, xe ôm chị ta không bao giờ cần túi nôn và thuốc chống say sóng.

Tôi thấy giọng chị ta pha ba bốn tạp âm nhưng không đến nỗi. Tôi sợ

chị ta từng rửa bát, lau bàn trong ngành đường sắt. Tôi hỏi chị ta đã làm
những nghề gì. Chị ta bảo nghề chị ta là làm một bạn đồng hành lý tưởng.

Tôi hỏi lý lịch ẩm thực của chị ta như thế nào. Chị ta bảo mười bảy

năm chè đỗ đen, óc lợn hấp nồi cơm Hà Nội; năm năm bắp cải thịt cừu
căng tin đại học tổng hợp Leningrad; mười năm sáng mì ăn liền, trưa bánh
mì, tối bánh mì hoặc mì ăn liền, Paris và các vùng lân cận. Tôi thấy lý lịch
ấy tôi cũng khó đạt nổi. Tôi nhìn thấy óc lợn hấp nồi cơm, cơm thường hay
cơm nếp, nồi gang hay nồi điện, là tôi nôn thốc nôn tháo. Bắp cải với mì ăn
liền tôi chẳng thích cũng chẳng sợ nhưng tôi mà nhảy tàu sang được
Leningrad và Paris thì tôi phải ăn hẳn trứng cá đen với pa tê gan ngỗng,
bánh mì tôi bẻ làm đôi, một nửa ăn ngay cho ròn, nửa kia cuộn giấy báo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.