CHÍNH THỂ ĐẠI DIỆN - Trang 290

cả hai. Đó phải là một Tòa án Pháp lý Tối cao (a Supreme Court of
Justice),
và một hệ thống các Tòa án cấp dưới tại mỗi Bang thuộc Liên
minh, các vấn đề như vậy sẽ được giải quyết trước các tòa án này, và phán
quyết về các vấn đề đó ở cấp tòa cuối cùng sẽ là chung thẩm. Mỗi Bang
thuộc Liên minh, và bản thân Chính quyền Liên bang, cũng như mọi cơ
quan chức năng thuộc mỗi chính quyền, đều phải có bổn phận pháp lý chịu
thưa kiện trước các Tòa án này về tội vượt quá quyền hạn của mình, hay vì
không hoàn thành các trách nhiệm liên bang của mình, và nói chung bị bắt
buộc phải sử dụng các tòa án này như công cụ để làm cho các quyền năng
của liên bang có hiệu lực. Điều này kéo theo hệ quả đáng lưu ý là đã được
thể hiện thực sự tại Hợp Chúng Quốc, ấy là một Tòa án Pháp lý, tòa án liên
bang cao nhất, là tối cao đối với các Chính quyền khác nhau, cả Tiểu bang
lẫn Liên bang; có quyền tuyên bố một điều luật nào đó được tạo ra, hay đạo
luật nào đó được các chính quyền ấy ban hành, là vượt quá quyền hạn mà
Hiến pháp Liên bang ấn định cho họ, và hậu quả là [điều luật hay đạo luật
đó] sẽ không có hiệu lực hợp pháp. Lẽ tự nhiên là cảm thấy rất đáng nghi
ngờ, trước khi việc thử nghiệm được thực hiện, làm thế nào mà một điều
khoản như vậy lại vận hành được; liệu tòa án có đủ can đảm để thi hành
quyền lực hợp hiến pháp của mình hay không; nếu đủ can đảm thì liệu có
thi hành một cách khôn khéo hay không và liệu các Chính quyền có đồng ý
phục tùng theo quyết định của tòa án một cách hòa bình hay không. Những
cuộc thảo luận về bản Hiến pháp Mỹ, trước khi có sự chấp thuận chung
cuộc, cho thấy những e ngại tự nhiên ấy đã được cảm nhận mạnh mẽ; thế
nhưng nay thì chúng đã hoàn toàn lắng xuống, vì lẽ suốt trong thời gian
hơn hai thế hệ kế tiếp nhau trôi qua, chẳng có gì xảy ra để kiểm chứng cho
những e ngại ấy, dẫu đôi khi có tranh cãi khá gay gắt và trở thành tượng
trưng cho các phe đảng liên quan đến những giới hạn quyền uy của các
Chính quyền Liên bang và Tiểu bang. Sự vận hành đầy ích lợi thật xuất sắc
của một điều khoản dị thường đến thế có lẽ là, như ông de Tocqueville
nhận xét, do đóng góp lớn bởi tính đặc thù vốn có trong hành động của Tòa
án Pháp lý với cương vị như thế – đó là tòa không giải thích điều luật theo
tên gọi hình thức (eo nomine)
của nó và một cách trừu tượng (in abstracto),

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.