CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 133

Hàn Nặc đã quên anh đã lái xe như thế nào để đến bệnh viện, chỉ khi

anh đứng ngoài phòng bệnh, cách tấm cửa kính nhìn người cha toàn thân
cắm dây nhợ , tựa hồ nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt trong máy theo dõi
nhịp tim, toàn thân anh như bị trút hết sức lực.

Phòng bệnh trắng xám đầy máy móc, và đầy cảm giác băng lạnh.

Anh đờ đẫn đứng đó hồi lâu, mới có dũng khí đẩy cửa vào.

Hàn Thiên Khải nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng

bệch. Trên người ông là thiết bị duy trì hơi thơ cuối cùng, khóe miềng lờ
mờ có vết máu chảy ra.

Vành mắt cay xè, hàn nặc suýt chút nữa chảy nước mắt. Bác sĩ nhìn

thấy anh, lắc đầu thở dài, "cha cậu cứ đợi cậu mãi, tôi lo ông ấy không
chống cự được đến khi cậu tới, may mà...", sau đó vỗ lên vai anh, "Từ biệt
ông ấy đi".

Bên ngoài cửa sổ, mây đen dày đặc, sấm rền vang, mưa như trút nước,

tự như để ăn khớp với câu "từ biệt" lạ lẫm và tàn khốc kia. Hàn Nặc bước
từng bước đến trước giường bệnh, chậm chạp đến khốn khổ.

Hàn Thiên Khải già hơn trong tưởng tượng của Hàn Nặc, tóc bạc, nếp

nhăn hằn sâu, viền mắt trĩu xuống. Thấy người cha sinh thành ra mình, nuôi
mình không lớn thành ra như vậy trái tim anh như bị ngàn mũi kim đâm.

Ba năm trước, khi Hàn Thiên Khải vào tù, ông đã bị bệnh. Hàn Nặc

tuy có gọi điện đến bệnh viện hỏi về bệnh tình của ông, nhưng trước giờ
chưa từng đến thăm ông, chỉ có Tạ Viễn Đằng thường xuyên đến, sau đó vờ
như lơ đãng nói cho anh biết tình hình của cha anh. Anh biết bệnh tình của
cha ngày một nặng, anh biết cha luôn muốn gặp anh, song khó mở miệng
nói ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.