CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 18

anh còn lùi một bước. Thế nhưng, khoảng cách nghìn dặm, cô buông bỏ sự
dè chừng với anh rồi, anh vẫn chẳng biết nên làm thế nào. Có lẽ Si Nhan
không ý thức được, những cuộc điện thoại thường khiến cô cảm thấy phiền
phức kia, thực ra Ôn Hành Viễn đang nhắc nhở cô về sự tồn tại của mình.
Anh sợ thời gian và khoảng cách trở thành rào cản ngăn trở mối liên kết
cuối cùng giữa hai người họ.

"Tiểu Nhan, em còn muốn anh đợi bao lâu nữa?" Ôn Hành Viễn nhắm

mắt, để ngọn đèn từ muôn nhà kìa nằm lại bên ngoagi tầm mắt, khôn mặt
góc cạnh phản chiếu rõ nét lên cửa sổ thủy tinh. Mệt mỏi và bất lực.

Đêm dài đằng đẵng.

Không có những dòng xe cộ tấp nập không ngớt, không có sự khẩn

trương bận rộn của thành phố lớn, sớm mai ở cổ trấn yên tĩnh và hiền hòa,
không jhis trong làh dường như pha lẫn hơi ẩm, khiến Si Nhan kiềm lòng
không đặng mà hít vào thật sâu.

Trong phòng khách đang dập dềnh ca khúc Bryan Adamstheer hiện.

Lắng nghe giọng ca khàn khàn củaa Adams, Si Nhan đứng trên ban công,
ánh mắt dịch chuyển từ cổ trấn đang ngủ say, trông về ngọn núi tuyết lờ mờ
phương xa, để mặc làn gió ịu dàng tươi mát mơn man trên khuôn mặt mộc
không trang điểm thuần khiết, mát mẻ và khoan khoái.

Trong đầu bất chợt hiển hiện một câu Ôn Hành Viễn từng nói, Si Nhan

cong cong khóe môi, như bị ma xui quỷ khiến nhắn tin cho anh: Cảm giác
buông bỏ mọi thứ cứ bồng bềnh như đang bay lơ lửng giữa tầng mây vậy,
khi nào anh bay về?

Khi điện thoại hiển thị dòng chữ "tin nhắn đã gửi thành công", cô lại

có chút hối hận. Nhất thời Si Nhan không biết tại sao lại gửi tin nhắn như
thế đi, cô vội vàng tắt điện thoại, sợ Ôn Hành Viễn gọi đến hỏi cô có ý gì.
Kiểm tra ba lô mang theo bên mình, xác nhận đã mang đầy đủ giấy tờ, tắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.