CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 363

Nói đến chuyện công việc, Ôn Hành Dao cũng thu lại vẻ hờ hững, sắc

mặt cũng nghiêm túc hơn nhiều, "Chú cảm thấy là Hàn Thiên Dụ giở trò?".

"Ngoài ông ta ra, em không nghĩ ra ai khác. Nhưng trong tay anh nắm

giữ hơn năm mươi phần trăm cổ phần, người khác có gây sức ép thế nào
cũng vô ích."

Ôn Hành Dao có phần khó xử nói, "Vậy phải làm thế nào? Nếu tặng

quà gặp mặt cho Si Nhan là không đủ nữa rồi?".

Ôn Hành Viễn nhướng hàng lông mày rậm, "Vậy vừa khéo, quá hời

cho em rồi!".

"Anh em chúng ta tính toán gì chứ, của anh chính là của chú", Ôn

Hành Dao trở lại chuyện chính, "Anh bảo thư ký đặt giúp chú vé máy bay
ngày mai, không thả người ra đoán chừng là mẹ sẽ giết anh mất".

Ôn Hành Viễn không hề nói cho Si Nhan biết hôm nào anh về. Năm

giờ sáng xuống máy bay, tài xế đưa anh thẳng về nhà của Si Nhan. Anh
đứng bên ngoài gõ cửa một hồi lâu, trong phòng mới có động tĩnh, anh khẽ
lên tiếng, "Tiểu Nhan, là anh, mở cửa ra nào".

Cơn buồn ngủ của Si Nhan bỗng chốc tiêu tan hết, "Ôn Hành Viễn?".

Vào khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, Ôn Hành Viễn nhìn thấy Si

Nhan đang mặc đồ ngủ, ánh mắt anh dịu dàng tựa nước, anh đưa tay ra vén
tóc cô qua mang tai, yêu thương vỗ nhẹ lên má cô, "Anh về rồi".

Trái tim cô bỗng đập hẫng một nhịp từ giây phút ấy, khi bình tĩnh lại

khóe mắt đã ươn ướt.

Ôn Hành Viễn thấy cô mắt ầng ậc nước nhìn mình, liền vươn tay ra

kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.