CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 367

Trong khoảnh khắc mẹ biến mất, lại có một giọng nói vang lên bên tai,

"Sao vậy Tiểu Nhan? Em tỉnh dậy nào".

Si Nhan ngồi phắt dậy. Trong bóng tối, cô không phân biệt được giọng

nói đến từ đâu, tựa hồ quên cả bản thân đang ở đâu, chỉ nhớ một chuyện,
phải giữ mẹ lại.

Thấy cô xốc chăn lên, đi xuống giường, Ôn Hành Viễn đưa tay ra ôm

lấy cô, "Em muốn đi đâu vậy?".

Si Nhan có vẻ chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, cô mang nỗi bất an trong

lòng mà vùng vẫy, lẩm bẩm, "Em muốn mẹ, em muốn đi tìm mẹ".

Ôn Hành Viễn mới hiểu ra là cô đã mơ thấy ai.

Đau lòng ôm lấy cô, anh dịu dàng vỗ về, "Em nằm mơ rồi Tiểu Nhan,

mẹ không còn nữa".

Không còn? Không còn nữa. Si Nhan "òa" lên một tiếng rồi bật khóc,

"Mẹ, mẹ ơi".

Ôn Hành Viễn không hề vội vàng khuyên nhủ cô, chỉ vỗ lưng cô như

dỗ dành một đứa trẻ, để mặc cô phát tiết. Mãi đến khi cô khóc đã thấm mệt,
anh mới hôn lên trán cô, "Dì Hạ sẽ ở một thế giới khác dõi theo em, Tiểu
Nhan, hãy sống vui vẻ hạnh phúc, để dì Hạ yên tâm".

Si Nhan bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, "Hành Viễn".

"Anh đây", Ôn Hành Viễn ôm eo cô trở lại giường, kéo tay phải của cô

chạm vào mặt mình, "Anh đây, anh luôn có mặt ở đây, vĩnh viễn ở đây".

Nước mắt cô từng giọt lăn xuống, "Hành Viễn".

Khuôn mặt tái nhợt khiến người ta đau lòng không thôi, Ôn Hành Viễn

ôm cô thật chặt trong lòng, "Em có anh".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.