CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 368

Si Nhan rúc vào trong lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh.

Như sợ rằng lại một lần nữa mất đi.

Sự trống rỗng trong lòng được cái ôm và nhiệt độ cơ thể anh lấp đầy,

Si Nhan khàn giọng nói, "Đã lâu lắm rồi em không mơ thấy mẹ, anh biết
không, lúc mẹ vừa rời xa, em gần như ngày nào cũng mơ thấy bà. Lúc ấy,
em hy vọng mẹ có thể mang em đi cùng biết bao".

Ôn Hành Viễn nghe vậy, cặp mày rậm bỗng chau lại, tay càng dùng

lực siết chặt cái ôm này.

Si Nhan đau đớn và mệt mỏi nhắm mắt lại, "Tại sao lại như vậy hả

anh?".

Tại sao? Câu trả lời hẳn sẽ khiến cô không thể chịu đựng nổi, đó cũng

là điều mà anh và Si Hạ luôn cố gắng tìm kiếm.

Ôn Hành Viễn cụp mắt, trầm lặng.

"Đừng rời khỏi em. Đừng để sau khi em ỷ lại vào anh, anh lại không

cần em nữa."

Ôn Hành Viễn siết chặt cô vào lòng ngực mình, để cô nghe thấy nhịp

tim đập mạnh mẽ của anh, "Em sẽ không bao giờ mất anh cả".

Anh hứa hẹn, cô tin tưởng.

Si Nhan thì thầm, "Hành Viễn, em nhớ mẹ".

"Ngày mai chúng ta về thành phố G, mẹ đang ở nhà đợi em, bà mong

em từ rất lâu rồi". Cô đã từng mất đi người thân nhất. Và giờ, anh sẽ cho cô
một gia đình hoàn chỉnh. Ôn Hành Viễn quyết định đưa Si Nhan về nhà ra
mắt, không bận tâm đến chuyện cô có từ chối hay không, anh chỉ muốn bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.