CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 93

Hàn Nặc nhìn cô đẩy của xe bước ra, dần đi dần xa. Anh ngồi trong

xe, hút hết điếu này đến điếu khác, cho đến khi Tạ Viễn Đằng xuất hiện.

Kéo lấy tay của Hàn Nặc đặt vào ngực trái của mình, khuôn mặt trang

điểm tinh tế của Tạ Viễn Đằng tỏ rõ vẻ mệt mỏi, "Ba năm về trước anh nói,
tình yêu có rất nhiều loại, nhưng mẹ chỉ có một. Em tưởng rằng bọ anh đã
thực sự kết thúc, em tưởng rằng nhẹ nhàng qua ngày cũng có thể là tình
yêu, lùi một vạn bước, cho anh xem em là thế thân của cô ấy, em cũng cam
tâm tình nguyện. Nhưng anh đã quên rồi, em là người, là một người phụ
nữ, em cũng biết đau".

Vốn tưởng rằng được anh tiếp nhận chỉ là chuyện sớm muộn, thế

nhưng đã dốc hết toàn lực, vẫn không nhận được sự đáp trả.

Tạ Viễn Đăng cười rồi bật khóc, "Em thậm chí không dám hy vọng xa

rời rằng anh sẽ yêu em, quả thật, như vậy cũng không được".

Trong tình yêu, không phải chỉ cần nhúng nhường là được.

Đường Nghị Phàm và Quý Nhã Ngưng đi hưởng tuần trăng mật, Ôn

Hành Viễn và Si Nhan đến tiễn.

Quý Nhã Ngưng khoác lấy cánh tay Si Nhan đi trước, "Đừng cốc chấp

với quá khứ nữa, dùng thời gian và niềm vui mới làm phai nhạt một đoạn
tình cảm, mới không phụ bản thân mình".

Si han theo bản năng quay đầu, đúng lúc Ôn Hành Viễn đang cùng

Đương Nghị Phàm đi phía sau nhìn về phía cô, ánh mắt chạm vào nhau
giữa khoảng không, coo vội vàng quay người lại. Từ buổi sáng gặp Hàn
Nặc, Ôn Hành Viễn không chủ động nói chuyện với cô, nhưng cũng không
nói muốn đi, chỉ ở trong nhà cô đọc sách, như chưa từng xảy ra chuyện gì,
lại giống như đang tức giận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.