Đẩy cửa bước lại vào phòng hát, hàn Thuật không giấu nổi vẻ ủ ê. Đúng
lúc Viện trưởng Thái vừa hát xong bài thứ nhất, hứng khởi dâng cao, bà
vẫy tay gọi Hàn Thuật lại, quay sang nói với Tiểu Vương: “Chọn bài nào để
cô với Hàn Thuật cùng hát.”
Hàn Thuật vốn chẳng phải một tay ôm mic kiệt xuất, lúc này làm gì có
tâm trạng hát hò, anh vội vàng thoái thác, “Lúc trước con hát nhiều rồi,
không hát được nữa đâu.” Mẹ Thái làm mặt giận, anh đành phải thuận theo.
“Hàn Thuật, anh hát bài gì?” Tiểu Vương hỏi.
“Bài nào cũng được, có bài nào mà anh không biết hát.”
“Cô Thái, hay là chọn cho hai người bài ‘Tương hội Ngao Bao’ (1)?”
Tiểu Vương quay sang hỏi Viện trưởng Thái.
(1). Ngao Bao: gò đống làm cột mốc của người Mông Cổ, được thờ
cúng như nơi ở của thần linh.
Viện trưởng Thái đáp: “Đổi bài gì mới đi, không Hàn Thuật toàn nói cô
sống ở thập niên 70.”
Tiểu Vương lĩnh ý, chọn cho hai người một bài không cũ không mới,
“Khi yêu đã là quá khứ.”
“Bài hát được đấy, bài này tiểu thiên hậu của chúng ta biết hát.” Hàn
Thuật cười nói.
Sau đoạn nhạc dạo có chút tang thương, giọng nữ của Viện trưởng Thái
cất lên, “Chuyện cũ đừng nên nhắc lại, đời người đã lắm phong ba…”
Nghe bài hát được Viện trưởng Thái dùng cách hát dân tộc nằm lòng
biến tấu lại 100%, Hàn Thuật tay cầm micro bất giác phải quay đầu đi nén
cười.