Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra, nửa người “Lão Hồ” bước vào.
Có lẽ trước khi mở cửa phòng bếp anh ta hoàn toàn không ngờ tới bên
trong lại có người, bỗng nhiên gặp Cát Niên đang nhìn thẳng về mình, anh
ta bất giác giật nảy người, lùi lại một bước theo phản xạ, cánh cửa cũng vì
thế đóng lại luôn.
Bên ngoài cửa im lặng vài giây.
“Lão Hồ, cậu thấy ma đấy à?” Giọng Hàn Thuật đột nhiên vang lên.
Điều khiến Cát Niên bất ngờ hơn nữa là Đường Nghiệp trước sau vẫn
giữ thái độ im lặng bỗng nhiên mở miệng, dường như anh đang cố kiềm
chế cơn tức giận: “Rốt cuộc tôi còn chút quyền riêng tư nào không?”
Cát Niên không hiểu vì sao anh có thể nói một câu ngốc đến vậy,
chuyện đã đến nước này lẽ nào anh cho rằng như vậy có thể ngăn chặn
công việc và tính tò mò của mấy người ngoài cửa kia?
Quả nhiên, Hàn Thuật cười khẩy một tiếng rồi vặn lại, “Pháp luật đương
nhiên bảo vệ quyền riêng tư của những công dân tuân thủ pháp luật, nhưng
không bao gồm loại sâu mọt nào đó.”
Lần này người dùng tay đẩy mạnh cánh cửa là Hàn Thuật. Cát Niên đã
biết sẽ là như vậy.
Giờ đây, anh đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào người bên trong, mặt
không chút cảm xúc. Cát Niên bất giác cũng không biết ứng phó như thế
nào, trên tay vẫn còn cầm chiếc muôi quấy cháo, sững sờ chưa kịp hạ
xuống.
Một lúc lâu sau, Hàn Thuật đưa tay chỉnh lại chiếc cravat trên cổ, rồi
tiếp một lúc sau anh lại cảm thấy mình không thở nổi, lại ra sức nới lỏng ra
một chút, anh hỏi: “Cô làm gì ở đây?”