Giọng anh ghìm xuống nghiêm trang, nhưng đôi tay lóng ngóng thừa
thãi cùng nét hoảng sợ hiện rõ trong đôi mắt khiến anh không giấu nổi vẻ
hoảng hốt, cũng may chỉ có Cát Niên đang đối diện với anh là có thể nhận
ra điều này.
Rốt cuộc là ai đã đẩy họ đến hoàn cảnh rối rắm gượng gạo như thế này?
“Cô làm gì ở đây?”
Hàn Thuật lặp lại lần nữa.
Cát Niên nhìn chăm chăm xuống ngón chân, cô hoàn toàn không biết
nói gì mới có thể khiến Hàn Thuật bớt tức giận, tuy nhìn anh nghiêm nghị
chính nghĩa là vậy, nhưng hệt như trước kia còn đi học, anh trực sao đỏ, cô
đi muộn, bắt được cô, anh tức giận, không bắt được cô, anh càng tức giận.
Cát Niên lí nhí đáp: “Tôi nấu cháo.”
Cô thực sự đang nấu cháo, trong không khí còn phảng phất thơm mùi
gạo. Hàn Thuật phải mất rất lâu mới tiếp nhận được câu trả lời này. Lão Hồ
cùng đi với anh đã nhanh chóng quay sang hỏi Đường Nghiệp đang đứng
trước cửa phòng bếp: “Chuyện gì thế này, trong bếp còn giấu một người
sống sờ sờ, anh định làm trò gì đây?”
Đường Nghiệp nhìn Cát Niên, “Cô ấy chỉ là một người bạn của tôi, biết
tôi bị ốm nên đến thăm.”
“Đến thăm anh là chuyện bình thường, nhưng đóng cửa trốn trong bếp
thì là thế nào?” Người còn lại tiếp lời Lão Hồ vặn hỏi.
Ánh mắt Đường Nghiệp khẽ cụp xuống, có lẽ vì anh có hàng mi dài, có
lẽ vì tình trạng sức khỏe anh hiện giờ, sâu trong mắt anh phảng phất nét âm
u, “Tôi không muốn cô ấy biết chuyện của mình, như thế các anh hài lòng
chưa?”