CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 397

Đường Nghiệp bật cười đầu tiên, anh làm như thể lặp lại lời vừa nói:

“Anh chỉ muốn tới xem em có ổn không, giờ phải về bệnh viện đây.”

Cát Niên khẽ nở một nụ cười mờ nhạt, chẳng cố giữ anh lại: “Anh bảo

trọng.”

Hàn Thuật rất nhanh đã mua được pháo từ nhà chú Tài, từ vị trí của họ

có thể thấy anh đang cười cười khua tay tán chuyện với chú Tài, sắp sửa
quay lại.

“Cát Niên, lần này xem ra anh trốn không nổi rồi. Xin lỗi em, điều ‘nếu

như’ anh vẫn nghĩ xem ra chỉ có thể là ‘nếu như’, dù anh đã thực sự từng
nghĩ như vậy. Nửa đời này anh đều làm những chuyện chẳng chút thực tế.
Nửa đời đều do dự không quyết, quay đầu lại e rằng tất cả đều trống
không.” Đường Nghiệp đột ngột bước lên một bước, anh nói rất nôn nóng,
như thể vuột khỏi lúc này sẽ không còn thời gian nữa, anh và cô, cũng sẽ
không còn thời gian nữa. “Anh là loại người chỉ đến khi đến bước đường
chẳng đi đâu được nữa mới biết mình muốn đi đâu nhất, đáng tiếc tất cả đã
muộn rồi… Cái này em cầm lấy.”

Lúc này Cát Niên mới nhận ra Đường Nghiệp dúi vào tay cô quyển sách

anh vẫn đang cầm nãy giờ. Đó là cuốn Tây du ký bìa mềm lần đầu tiên đến
nhà Đường Nghiệp cô đã từng mở ra xem, lúc đó hai người họ vừa mới biết
nhau đã có một cuộc đọ sức nhỏ về chính quyển sách này.

Sách đã rất cũ nhưng lại là quyển sách Đường Nghiệp thích nhất.

“Em giữ lấy.” Anh nói.

Sự nhạy cảm từ trong xương tủy của Cát Niên khiến cô nhận lấy quyển

sách liền lật giở theo bản năng, cô dễ dàng mở ra một trang, bên trong có
kẹp một chiếc thẻ ngân hàng.

“Cái này….”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.