CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 398

Hàn Thuật đang tiến lại gần, Đường Nghiệp dứt khoát đẩy tay Cát Niên

lại, cắt ngang lời từ chối cô còn chưa kịp nói thành lời, “Tiền không nhiều
nhưng mỗi đồng đều sạch cả, anh vốn để một người bạn giữ giúp, may như
vậy mới có thể giữ lại, với tội danh của anh e rằng có khuynh gia bại sản
cũng không đủ hoàn trả, anh cũng không biết còn có thể sống mà ra khỏi đó
hay không. Cuộc sống của dì anh không có vấn đề gì rồi, vì vậy chỗ tiền
này anh chia làm hai phần, một để lại cho bà anh, một đưa cho em. Em giữ
lấy đi, rồi có lúc phải dùng đến.”

Anh nói chân thành từ đáy lòng, dường như đã sớm nghĩ đủ cách gạt bỏ

mọi lý do từ chối của cô.

“Đây không phải là bố thí, Cát Niên, nếu như em coi anh là bạn thì

đừng nói gì cả… chỉ là anh không yên tâm về em.”

Khi nói những lời này Đường Nghiệp vẫn lãnh đạm như cũ, không lo

buồn cũng không phiền muộn, dường như chỉ đợi kết cục đã rõ mồn một ập
đến. Chỉ là sự phó thác này khiến Cát Niên bỗng cảm thấy nao nao.

Cô thực ra đã từng nghĩ sẽ phó thác đời này cho anh, nếu như đời này cô

bắt buộc phải có một người phó thác. Có lẽ yêu không đủ đậm sâu, nhưng
cũng đủ ấm áp, hai người cùng hiểu nhau, cùng lượng thứ nhau, như vậy
cũng đủ để nương tựa đến già.

Ngờ đâu ngay đến điều “nếu như” chưa chắc đã thành sự thật ấy cũng

tan vỡ nhanh đến vậy.

Cát Niên hiểu quá rõ cảnh tù tội, bất giác càng lo lắng không yên về

Đường Nghiệp.

Như thể để hóa giải những cảm xúc buồn vô hình ấy, Đường Nghiệp bật

cười tự giải thích cho mình: “Lúc vừa tới thấy xe của Hàn Thuật, anh thật
cũng đứng ngẩn người ở đó, nhưng rồi lại nghĩ, đấy cũng chẳng phải
chuyện gì xấu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.