CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 507

Cô đang phiền muộn, lại thêm vào thói quen cúi gằm đầu khi đi đường,

do đó khi đi ngang tiệm tạp hóa trước cửa nhà, cô suýt bị giọng nói khiếp
người của chú Tài làm vấp ngã.

“Ta nói Cát Niên à, cháu mà còn không về nữa là chú phải giữ Hàn

Thuật nhà cháu ở lại ăn cơm rồi đấy.” Ngữ khí của chú Tài hàm chứa quở
trách, phảng phất như đang nói cô là người vợ không gương mẫu.

Cát Niên ngước đầu lên, quả nhiên trông thấy Hàn Thuật chui ra từ quần

người trong quán của chú Tài, khỏi phải hỏi, “Thần cổ phiếu” lại đang
truyền đạt kinh nghiệm cho các ông chú bà dì “thôn thành” rồi. Lòng nhiệt
tình mà họ dành cho anh thậm chí còn hơn cả Tạ Cát Niên - cô gái ít lời
nhưng sinh sống tại đây đã nhiều năm. Bởi thế, Cát Niên cũng không buồn
giải thích với chú Tài đang cầm quạt mo kia cái vấn đề Hàn Thuật có phải
là của “nhà cô” hay là không, điều này chỉ khiến cho xóm làng càng thêm
chọc ghẹo.

Hàn Thuật cùng cô đi về phía căn nhà cũ, cười nói: “Anh đói chết rồi!”

“Nhưng em đã ăn rồi.” Cát Niên không có gạt anh, cô đích thực không

ngờ rằng anh lại đến. Sự thật là, mấy hôm trước họ có một cuộc tranh chấp,
chính xác mà nói, là anh vừa nổi trận lôi đình, suýt nữa đã lại một lần đá hư
cánh cổng sắt cũ kĩ, cái cơn giận đùng đùng ấy như là đã quyết tâm cả đời
không thèm qua lại với cô nữa - chí ít cô không ngờ anh lại xuất hiện nhanh
như vậy.

“Vậy em cũng phải làm gì đó cho anh ăn.” Hàn Thuật nói như rất có lý.

Giọng của Cát Niên càng ngày càng nhỏ: “Ờ... em đã ba ngày không đi

chợ rồi.”

Khác với một người có yêu cầu cao với chất lượng cuộc sống như Hàn

Thuật, Cát Niên sống theo kiểu đơn giản, trước kia khi Phi Minh còn ở đây,
nấu cơm là việc không thể không làm, sau này Phi Minh đi rồi, Hàn Thuật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.