CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 77

đứa trẻ là một sợi dây gắn kết, chỉ cần sợi dây máu mủ duyên phận ấy còn
tồn tại, hai người họ sẽ mãi mãi không trở thành những người xa lạ.

“Giờ thì anh cũng tin con bé không phải do em sinh ra, vì bất kỳ ai có

mắt đều có thể nhìn ra, em nuôi con bé, nhưng không thật sự yêu con bé.”

Bàn tay Cát Niên cầm chìa khóa mở cửa khẽ run, cuối cùng cô cũng

hiểu, sự xuất hiện của con người trước mặt hoàn toàn không chỉ vì sự vắng
mặt của cô tối nay, đã ngần ấy năm, cô chỉ muốn bước sang một trang khác
của cuộc đời, nhưng anh vẫn không tha cho cô.

Cánh cửa cuối cùng cũng được mở nhưng cánh tay Hàn Thuật vẫn chắn

ngang trước mặt, Cát Niên trầm ngâm một hồi rồi đột ngột lấy hết sức bình
sinh đẩy cánh tay anh ra, cố lách người qua.

Hàn Thuật liền nắm chặt lấy hai vai cô, nói gấp: “Anh biết trong lòng

em hận anh, là anh đã sai, em cứ đánh cứ chửi không sao cả, hay em tát anh
một cái, hai cái, ba cái... em phải cho anh một cơ hội bù đắp chứ.”

Anh đã quên rồi, bình thường Cát Niên nhìn có vẻ dễ bắt nạt, nhưng

một khi đã cố chấp thì bao nhiêu ngựa cũng kéo không lại. Cô căn bản
không muốn lên tiếng, cũng từ chối mọi kiểu giao tiếp, dường như ngoài
việc bước cho được qua cánh cửa kia, không còn gì đáng để cô bận tâm liều
mạng.

Hai người kẻ đẩy kẻ chặn, Hàn Thuật tuy chiếm thế thượng phong

nhưng chỉ lo nhỡ vô ý làm đau Cát Niên, cứ do dự, cuối cùng cũng không
ngăn nổi cô. Cánh cửa cũ kỹ cùng lớp tường gạch bị phong hóa vốn đã
chẳng chắc chắn gì, sao có thể chịu được cảnh hai người cứ đẩy qua đẩy lại,
giữa lúc giằng co chỉ nghe thấy một tiếng rầm lớn, cả cánh cửa sắt từ cạnh
tường rơi rầm xuống đất, gây ra một trận bụi mù mịt. Chiếc túi xách trên
vai Cát Niên cũng theo đó tuột tay rơi xuống, mấy thứ đồ vụn vặt trong túi
đều văng hết ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.