"Không được, Lệ Dĩ Thần, anh tránh ra, em muốn để cho anh thấy rõ rốt
cuộc cô ta là một người như thế nào."
Diệp Cẩn đẩy tay Lệ Dĩ Thần ra, tìm kiếm điện thoại trong túi nhưng tìm
nửa ngày vẫn không thấy, đột nhiên một hình ảnh chui vào đầu, lúc cô theo
đuôi bọn họ tiến về phía bãi biển thì đột nhiên có một người đàn ông trẻ
tuổi không cẩn thận đụng vào cô, nhất định là người nọ đã trộm điện thoại
di động của cô, nếu không thì con đường rộng và vắng thế kia, tại sao lại
đụng vào cô được.
Ánh mắt Diệp Cẩn bắn về phía Lâm Mạn Thanh: “Người kia với cô là
cùng một bọn?"
"Cái gì gọi là một bọn, tôi không biết cô đang nói gì cả, Diệp Cẩn,
chẳng lẽ cô không có chứng cứ nên định chơi xấu sao, thật ra thì cô hoàn
toàn không cần phải làm như vậy, tôi đã nói rồi, tôi không muốn phá hỏng
quan hệ của cô và A Thần, cô cũng không cần bôi nhọ tôi trước mặt A
Thần, cô làm như vậy thì chỉ càng làm cho cô thêm nhỏ mọn hơn mà thôi."
Vẻ mặt Lâm Mạn Thanh hồn nhiên vô hại, hơn nữa còn tự tin đổi trắng
thay đen, làm cho tức giận Diệp Cẩn tới cực điểm: “Lâm Mạn Thanh, cô
đúng là không biết xấu hổ."
Nói xong, Diệp Cẩn đang định vung tay cho con người vô sỉ này một bài
học, nhưng bàn tay cô chưa chạm được vào mặt của Lâm Mạn Thanh thì đã
bị Lệ Dĩ Thần ngăn lại, nắm chặt tay cô.
"Đủ rồi Diệp Cẩn, đừng quậy nữa."
Vẻ mặt Diệp Cẩn phức tạp nhìn Lệ Dĩ Thần: “Anh nói cái gì? Bảo em
đừng quậy nữa? Anh có lầm hay không, Lệ Dĩ Thần, người luôn quấy rối,
gây phiền phức cho chúng ta chính là cô ta, vậy mà anh lại vì vô ta mà trách
móc em, được lắm, Lệ Dĩ Thần, vậy bây giờ làm phiền anh cho em một câu