CHO ANH QUÁ KHỨ CỦA EM - Trang 265

Đang lúc Lệ Dĩ Thần mặc trang phục, chuẩn bị đi xuống với đội cứu hộ

thì thấy Tần Mục cầm điện thoại di động, vừa chạy vừa la: “Ông chủ, tìm
được rồi, tìm được người rồi. . . . . ."

Có lẽ bởi vì đây là cơn mưa cuối cùng của mùa thu cho nên mặc dù mưa

không lớn nhưng nhiệt độ lại lạnh đến mức khiến người ta run cầm cập, trên
đường phố phồn hoa chỉ có thể thấy được vài bóng người và cũng chẳng có
người nào bận tâm đến chiếc xe Mecerdes màu trắng đang chạy như bay.

Khi Tần Mục nói cho anh biết Diệp Cẩn đến nhà họ Mục thì Lệ Dĩ Thần

không có lãng phí thời gian, nhanh chóng lái ôtô đi tới nhà họ Mục, cô đi
tới cái động ma quỷ kia làm gì?

Bên trong đại sảnh nhà họ Mục nguy nga lộng lẫy, không khí giống như

giương cung bạt kiếm, Diệp Cẩn mắc mưa, toàn thân ướt nhẹp xông tới, vẻ
mặt sắc bén bức người, căm tức nhìn Mục Văn Khởi đang hả hê ngồi trên
ghế sa lon.

Trong những ngày này, cô vẫn luôn ở trong một ngôi làng du lịch ở

thành phố B, nơi đó có những kí ức vui vẻ của cô lúc nhỏ, làng du lịch này
là tài sản của bạn tốt của Diệp Cảnh Thụy, lúc nhỏ, mỗi lần Diệp Cảnh
Thụy đến thành phố B nói chuyện làm ăn thì đều dẫn cô tới nơi này ở lại hai
ngày, cho nên, ba ngày nay cô vẫn luôn ở đây làm bạn với non xanh nước
biếc.

Chỉ có như vậy thì mới có thể ức chế được những con sóng mãnh liệt

trong lòng cô, mấy ngày này nghe chim hót, nhìn cây rừng trùng điệp xanh
mướt khiến lòng cô dần dần bình tĩnh lại, trong lúc cô chuẩn bị thử buông
tay cho đoạn tình cảm khổ sở này thì vô tình nhìn thấy tin tức trên trang đầu
của báo tài chính kinh tế, việc này làm cho cô không còn rãnh rỗi để ý tới
tình cảm đang rối rắm phiền loạn của mình nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.