CHO ANH QUÁ KHỨ CỦA EM - Trang 285

sở, rất nhanh tất cả sẽ kết thúc, hô hấp càng ngày càng khó khăn, cho đến
khi Diệp Cẩn cảm thấy hít thở không thông vì thiếu dưỡng khí thì cô không
thể cố gắng được nữa mà nhắm hai mắt lại.

Trong lúc Diệp Cẩn sắp bất tỉnh thì cảm thấy có một cánh tay mạnh mẽ

bế cô lên, hơn nữa người đó luôn gọi tên của cô, giọng nói rất nóng nảy
khẩn trương.

"A Thần. . . . . ." Diệp Cẩn nhắm chặt hai mắt, mơ mơ màng màng gọi.

Lệ Dĩ Thần ôm Diệp Cẩn thật chặt: “Đừng sợ, anh dẫn em ra ngoài."

Giống như cảm giác được mình đã an toàn, rốt cuộc Diệp Cẩn cũng thả

lỏng, hoàn toàn ngất đi.

Khi Diệp Cẩn tỉnh lại lần nữa thì cảnh vật xung quanh làm cho cô sợ hết

hồn, Diệp Cẩn ngồi bật dậy, đầu tiên là nhìn giấy dán tường và cách trang
trí quen thuộc kia, cuối cùng tầm mắt rơi vào hộp nhạc ở trên tủ đầu
giường.

Diệp Cẩn vươn tay, có chút run rẩy cầm lấy hộp nhạc màu đen có hình

chiếc Piano kia, sau đó từ từ mở nắp ra, ngoài dự đoán, nó vang lên giai
điệu hết sức êm tai.

"Em tỉnh rồi hả?" Lệ Dĩ Thần bưng một chén cháo trắng đi tới.

Ánh mắt Diệp Cẩn phức tạp nhìn Lệ Dĩ Thần, giọng nói có chút run rẩy:

“Anh không bán căn nhà này?"

Lệ Dĩ Thần nhẹ nhàng nói: "Nhắc tới cũng thấy kì lạ, những năm này

giá nhà ở thành phố A tăng mạnh, chỉ có nhà ở chỗ này là giá bán không
được tốt lắm, vậy mới thấy giao thông không thuận tiện là một bất lợi rất
lớn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.