CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 1 - Trang 110


- Mày không biết xấu hổ sao, đồ chó đực chạy rông?

– Bà ấy lắc lư cái đầu. – Chạy theo con chó cái nào đó chứ gì?

Ơ, cái bà này ăn nói lạ nhỉ? Bà có quyền gì mà vu cho tôi điều nhục nhã ấy?
Chính bà mới không biết xấu hổ. Thế mà cũng gọi là hàng xóm láng giềng.
Bộ người ta chưa nói cho bà biết là tôi bị bắt trộm sao? Chó cái nào ở đây?
Lúc đó tôi đang thi hành công vụ. Bà cũng nên biết rằng vì phải kìm nén
bản năng và phải chịu đựng áp lực tâm lý rất nặng nên chó dẫn đường bao
giờ cũng chết sớm hơn những con chó làm nghề khác. Vậy mà bà nhiếc tôi
là “đồ chạy rông theo chó cái”. Không biết gì thì đừng có mà thưa thốt nhé.

- Nào, đi, tao đưa mày lên căn hộ, – bà ấy chỉ tay về phía cổng cầu thang.

Vậy có phải hơn không? Đi thì đi.

Chúng tôi vào cổng cầu thang. Cái mùi chất thải của lũ mèo ngu ngốc
chẳng lấy gì làm dễ chịu, nhưng dù sao, cổng cầu thang này cũng thân
thương vô cùng đối với tôi.

Cần phải tìm những từ nào đó cho chính xác để diễn tả tâm trạng của tôi.
Tóm lại, tim tôi như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Tôi cùng bà cô ưa giảng
đạo đức đi thang máy lên tầng nhà tôi. Bà ấy bấm chuông cửa một hồi,
nhưng cửa vẫn im ỉm đóng.

- Ngồi đây, - bà ấy nói với giọng ra lệnh. – Không được đi đâu cả. Mọi
người sắp về rồi đấy. Bây giờ tao về nhà tìm số điện thoại của chị Svetlana
Sergeevna để gọi cho chị ấy. Hiểu chưa?

Hứ, xuất hiện một huấn luyện viên dạy chó nghiệp dư! Tôi còn thiết đi đâu
nữa, sau khi đi hết nửa vòng trái đất để trở về được nơi đây? Vậy mà bà còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.