CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 1 - Trang 112

tôi đã tự tìm thấy nhà mình và ngồi đợi những người thân của mình ngay
bên dưới ban-công?

Hoan hô!!! Gâu, gâu! Gâu, gâu, gâu! Cửa thang máy lại mở ra và… Đây
rồi, những người thân yêu nhất của tôi đây rồi! Sashka thân yêu! Mẹ thân
yêu! Bà ngoại thân yêu! Tôi nhảy lên, ôm lấy họ mà hôn (nghĩa là liếm ấy
mà). Sashka ôm tôi chặt đến nỗi xương sườn tôi kêu lên răng rắc.

- Trisha yêu quý của tôi! Tôi mong chờ bạn biết bao nhiêu, biết bao nhiêu!!!

Sashka không kìm được nước mắt, ngồi bệt xuống sảnh, òa khóc. Mọi
người xúm đến an ủi, vỗ về, còn tôi thì nép sát vào người cậu ấy, rên lên
khe khẽ vì vui sướng.

- Nào, đi vào nhà đi, – mẹ Svetlana bảo với bà ngoại và bà hàng xóm, – hãy
để hai đứa ngồi với nhau một lát.

- Hãy đưa cả chúng vào nhà đi chứ, – bà hàng xóm tỏ ra chẳng hiểu biết gì.
– Tại sao lại để chúng ngồi ngoài này, ngay trên sàn?

- Đi, tôi nói rồi, - mẹ nói dứt khoát. – Để mặc cho chúng ngồi riêng với
nhau một lát cho khuây nỗi nhớ.

Mọi người để cho tôi và Sashka ngồi lại với nhau ngoài sảnh. Sashka vẫn
nước mắt giàn giụa, sụt sùi khóc, vuốt ve tôi, hôn tôi, còn tôi cũng liếm mặt
cậu ấy mấy cái cho đỡ nhớ.

- Bạn làm sao thế, Trison?

Xem kìa, vậy mà tôi cứ tưởng Sashka và mọi người đã quên hẳn cái tên
hoàng đế của tôi. Cảm ơn nhé, Sash… Không, tôi cũng sẽ gọi cậu theo tên
chính thức: Cảm ơn nhé, Alexander! Tôi thật sung sướng khi thấy cậu vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.