CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 1 - Trang 124


- Nào, Vetta, đi thôi, tại sao mày cứ phải lẵng nhẵng với cái thằng mù ấy,
mày cần nó lắm sao? – Một thằng nào đó trong bọn cố gắng can thiệp.

- Khoan, chờ chút. – Vetta trả lời, giọng chanh chua.

– Tao muốn biết chính xác nó mù thật hay giả mù.

- Mày muốn biết chuyện ấy để làm gì? – Thằng kia hỏi.

- Tao muốn khám phá, ở đâu ra mà lắm người tàn tật thế này. Toàn bọn giả
tàn tật, lợi dụng lòng thương hại của mọi người để ăn xin, thậm chí lừa đảo.

Tôi sủa ầm lên, sủa với tinh thần của các chiến binh Labrador quả cảm. Tôi
muốn cảnh cáo: khôn hồn thì tránh ra, nếu không tôi ngoạm đứt đầu gối
ráng chịu. Vậy mà đứa con gái trơ tráo vẫn cứ thản nhiên phà khói thuốc lá
khét lẹt về phía chúng tôi.

- Ngồi xuống! – Nó quát tôi. Có lẽ nó nghĩ rằng tôi đã được dạy phải tuân
theo mệnh lệnh của bất kỳ đứa con gái ngu dốt nào. – Hứ!

Ai zà, tao lại chẳng “Hứ” cho mày mấy cái bây giờ, chẳng qua tao không
muốn làm to chuyện thôi. Rồi tôi sủa thẳng vào mặt cô ả:

- Gâu!

Tôi nhìn thấy cô nàng sợ xanh mặt, nhưng vẫn cố làm ra vẻ ta đây cứng cỏi.

- Này, thằng bé tật nguyền giả mạo kia, - con khốn nói với Sashka, - tại sao
con chó của mày không đeo rọ mõm?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.