CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 1 - Trang 168

hạnh, đáng thương của tôi. Mưa lúc to lúc nhỏ, có khi ngừng hẳn rồi lại bắt
đầu, giống như nước mắt của Sashka. Nước mắt cũng như mưa, chẳng
muốn ngưng tạnh hẳn. Bỗng trong đầu tôi xuất hiện một ý tưởng khá điên
rồ. Sẽ ra sao nếu bây giờ ta tặng cho Sashka một món quà? Ước chi tặng
được cho cậu ấy một chiếc cầu vồng. Nói dối đương nhiên là không tốt.
Nhưng tôi biết làm sao để an ủi cậu ấy đây? Sashka dường như đã hoàn
toàn rã rời vì buồn chán. Hay là không nên hành động như thế? Dù rằng…
cậu ấy cũng chẳng có cách nào nhìn thấy. Nhưng nếu Sashka đoán được là
tôi lừa cậu ấy? Rồi thì sao? Xấu hổ chết đi được.

Nhìn thấy nước mắt vẫn rơi trên má người bạn của mình, tôi quyết định
phải liều. Có xảy ra chuyện gì cũng mặc. Một liều ba bảy cũng liều – người
ta thường nói thế.

- Gâu! Gâu! Gâu! – Tôi sủa lên 3 tiếng, cố gắng sủa to bằng một giọng vui
sướng.

- Sao cơ, Trisha? – Sashka hỏi.

- Gâu! Gâu! Gâu! – Tôi lặp lại, giọng dõng dạc. Sashka đứng phắt dậy, đánh
rơi cây gậy của mình, ngước mặt lên trời và hỏi tôi khe khẽ:

- Cầu vồng ư? Trisha yêu quý ơi, cầu vồng xuất hiện trên trời có phải
không? Bạn nhìn thấy nó chứ?

- Gâu! – Tôi khẳng định.

Sashka của tôi đứng lặng và thì thầm, thì thầm điều gì đó.

Các bạn có hình dung nổi không, có một chuyện xảy ra khiến tôi hoảng sợ
vô cùng. Thật chẳng may cho tôi, có một ông già che dù đi ngang qua chỗ
chúng tôi, ông ấy sống ở cổng cầu thang kế bên trong cùng chung cư, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.