CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 114

cỡ chữ to đùng, nhưng trên bao bì viên nêm, bột nêm, chỉ có… sự lặng im
khó hiểu. Chủ quan hay vô trách nhiệm? Không hiểu được!

Dĩ nhiên, trong khúc xương “quà tặng” này cũng đầy hóa chất. Được cái,
thứ nhất, tôi không hề có ý định cho nó vào nồi nấu sôi (thế là thoát được
cái màn glutamat biến thành chất độc); thứ hai, cả đời tôi chỉ xơi món này
giỏi lắm là một–hai lần nên nếu có độc thì cũng chẳng hại bao nhiêu và
chắc chắn sẽ không bị nghiện.

Đúng vào lúc tôi gặm gần hết khúc xương giả, phần còn lại chỉ là một mẩu
cỡ bằng viên nêm, đột nhiên tôi nghe có tiếng gọi “Trison!”. Tôi chết lặng.
“Viên nêm” ngọt ngào ấy rơi khỏi mõm tôi. Tôi thậm chí không dám
ngoảnh đầu lại. Có cảm giác như một luồng điện phóng từ đầu mũi đến chót
đuôi.

- Trison! – Tiếng gọi lại vang lên ở đằng sau.

Tôi từ từ quay đầu lại và… dường như chết lặng mất một phút, nhìn trân
trân vào một người đang đứng ở đằng xa. Bốn chân tôi như nhũn ra, không
cử động được. Cố gắng lắm tôi mới phát ra được một âm thanh yếu ớt:

- Gâu!

- Trison! – Chàng trai kêu lên. – Trison! Trison yêu quý!!! Cuối cùng thì tôi
cũng thu được hết sức lực để lao tới với Sashka vô cùng quý mến của mình.
Chúng tôi ôm chầm lấy nhau như hai anh em ruột thịt đã xa nhau lâu ngày.
Vâng, cậu ấy chính là người anh em ruột thịt của tôi! Sashka hôn tôi túi bụi
– hôn vào mũi, vào mắt, vào cổ, vào tai… Chúng tôi ngã nhào xuống bãi
cỏ. Sashka ôm lấy đầu tôi, nhìn vào mắt tôi, hỏi gấp gáp:

- Sao rồi, người anh em của tôi, lâu nay bạn sống thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.