CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 123

- Ý dì muốn gì? – Boris cười khẩy. – Nghe đây, tôi hiểu rồi, dì cũng đang
thèm muốn căn hộ này chứ gì? Nếu không, dì tới đây làm gì, hả?

- Mày điên rồi à? – Bà Irina giận sôi. – Chị tao đau ốm, tao đến đây để
chăm sóc bà ấy. Mày tưởng tao đến để tranh căn nhà này với mày à? Tao
cần lắm sao? Bộ tao không có nhà hay sao?

- Có thể bà không cần, nhưng các con bà chắc gì không cần? Ôi ôi, bà dì
quý mến ạ, ở đây có gì đó không ổn. Thú nhận đi, có phải mụ già đã ký giấy
sang tên căn hộ này cho dì rồi hay không?

- Giả sử bà ấy có muốn làm điều đó, tao cũng không bao giờ chấp nhận.
Bao giờ Chúa rước bà ấy về thiên đàng, anh em chúng mày tự mà chia nhau
căn nhà này.

- Nghe này, dì Irina. Tôi đã giải thích rồi. Con Lida đã có đủ cả: nhà cửa, xe
cộ, chồng con. Còn tôi thì hoàn toàn tay trắng. Vì thế tôi mới cần đến căn
nhà này. Dì ráng giúp sang tên căn hộ này cho tôi đi. Giúp đi, dì Irina, nói
với bà già một tiếng. Tôi sẽ chung chi đầy đủ cho dì. Dì cần bao nhiêu?

- Tao không cần gì hết!!! – bà Irina phải cố lắm mới khỏi bật khóc.

- Dì trở nên giàu có từ bao giờ thế? – Boris cười mỉa.

- Mày nghĩ cứ phải có tiền mới là giàu sao?

- Ôi dào, thôi đủ rồi, – gã cháu mất dạy phẩy tay,

– đạo lý mị dân vừa vừa thôi bà dì ạ.

Boris dốc hết rượu trong chai ra ly, uống cạn rồi bước ra phía cửa, mặc áo
khoác vào. Vừa xoay nắm đấm cửa, hắn vừa quay lại nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.