CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 129


- Này, Marina, có biết chúng ta quên mất chuyện gì không?

- Chuyện gì?

- Chúng ta chưa xổ ruột cho bệnh nhân.

Tôi suýt nhảy nhổm lên để tìm chốn thoát thân. Má ơi! Đến nước này thì
chỉ có chết!

- Nào, nào, yêu cầu bệnh nhân nằm yên tại chỗ, - Ella vỗ vỗ lưng tôi. – Nếu
lo lắng quá, tiến trình điều trị sẽ phải kéo dài đấy.

“Này, các cô bé! Đủ rồi. Tôi đã kiên nhẫn lắm rồi đấy. Nhưng mọi chuyện
đều phải có giới hạn chứ. Nếu các cô không chấm dứt những trò quỷ quái
này, tôi tru lên cho mà biết. Rồi thì đừng có trách”. May sao, các cô bé
không cách nào tìm thấy bộ dụng cụ súc ruột để thực hiện “phác đồ điều trị”
tiếp theo cho tôi.

Trò chơi tiếp theo tương đối dễ chịu, được gọi là “giờ giải lao”. Vào giờ
giải lao, các bác sĩ, y tá, bệnh nhân thường uống trà, ăn bánh ngọt. Thay vì
nước trà, hai cô bé dùng nước ngọt. Tôi thèm vào cái thứ nước ngọt đầy hóa
chất ấy. Hai cô bé cũng chẳng ép. Nhưng món bánh ngọt thì tôi không từ
chối. Ngon thật! Tôi rất khoái món bánh ngọt. Ăn xong một phần, tôi còn
được bổ sung thêm một góc bánh nữa. Có thế chứ. Cảm ơn nhé, hai cô bạn
nhỏ. Chưa hết. Sau đó, hai cô bé còn đãi tôi kẹo sô-cô-la và bánh bích quy.
Vừa mới đưa miếng bánh cuối cùng vào miệng, tôi bỗng nghe tiếng chìa
khóa vặn lách cách trong ổ khóa cửa.

Người lớn cũng thật hay hớm. Vừa bước vào nhà, trông thấy tôi đang ngồi
trên ghế y như người, trước mặt tôi, trên bàn, là đĩa bánh vừa cạn, ông bố
chau mày ngạc nhiên, thốt lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.